Đêm trưởng thành bị phá hỏng, Kiều Nhiễm lại cảm thấy nhàm chán, không biết chuyện như thế nào, hôm nay khi đi học luôn thất thần, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt Phong Vũ.
Kiều Nhiễm chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật ra suy nghĩ kỹ một chút, dáng dấp Phong Vũ thật sự rất đẹp trai, nhưng mà có thể là do làm cảnh sát bận quá, sống có chút cẩu thả, không có thời gian quản lý mình thật tốt, nhưng mà ngay cả như vậy Phong Vũ vẫn rất tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, thời điểm nhíu mày môi mỏng mím nhẹ có mùi vị đàn ông nhất.
Nghe nói đàn ông mũi lớn dươиɠ ѵậŧ cũng lớn, Kiều Nhiễm cúi đầu tiện tay vẽ hai nét bút trong vở, vẽ ra hình dạng dươиɠ ѵậŧ, rồi mới đánh dấu kích thước bên cạnh, trước tiên viết 15cm lại xóa đi, với chiều cao 1m85 của Phong Vũ, 15 có lẽ hơi ngắn, 17cm? Đã vượt qua mức độ người bình thường, cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ?
Kiều Nhiễm xóa tranh vẽ, âm thầm suy đoán vật kia của Phong Vũ dài bao nhiêu.
Sinh hoạt của lớp mười hai cực kỳ buồn tẻ, sau khi chịu đựng một ngày, tất cả mọi người đều cực kỳ mệt mỏi.
Ngược lại Kiều Nhiễm vẫn ổn, nhưng mà ngồi một ngày cũng hơi mệt.
Bạn học xung quanh lần lượt rời đi, Kiều Nhiễm chậm rãi ung dung ngồi tại chỗ làm bài tập.
“Nhiễm Nhiễm, cậu không về nhà sao?”
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng ở cửa hỏi.
Kiều Nhiễm ngẩng đầu phất tay với cô, mỉm cười: “Cậu về trước đi, hôm nay có người đón tớ.”
Nữ sinh gật nhẹ đầu, đi trước.
Học sinh trong phòng về hết, Kiều Nhiễm nhìn bầu trời một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ một chút lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Một giờ sau, xong hết toàn bộ bài tập, người đàn ông nói muốn tới đón cô kia vẫn chưa tới.
Bác bảo vệ bắt đầu kiểm tra lần lượt từng tầng có ai chưa về không liền đuổi về nhà.
Kiều Nhiễm thu dọn balo xong, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, bác bảo vệ cầm đèn pin nói với cô: “Còn ở đây làm gì, về nhà nhanh, đã muộn như vậy không an toàn, về nhà nhanh.”
Bác bảo vệ phất tay, lời nói trong miệng không khách khí, mặt lại đầy lo lắng.
Kiều Nhiễm nghe lời đáp một tiếng, cầm balo ra khỏi phòng học.
Bầu trời sao đêm nay rất đẹp, Kiều Nhiễm ra khỏi trường dưới ánh trăng chiếu rọi, không do dự trực tiếp đi về hướng nhà.
Mười giờ hơn, chuyến xe buýt cuối cùng cũng bỏ lỡ.
Mặc dù bị lỡ hẹn, trong lòng lại không xao động chút nào, sắc mặt Kiều Nhiễm trầm tĩnh, đi rất chậm.
Bỗng nhiên, hai luồng sáng chiếu rọi từ phía sau, Kiều Nhiễm sững sờ, chậm rãi xoay người.
Ánh sáng quá mạnh, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, một người ngồi chỗ ghế lái đi tới, người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt che đi tia sáng làm chói mắt cô.
“Kiều Nhiễm, xin lỗi, chú đến muộn.”
Phong Vũ trịnh trọng xin lỗi cô, bởi vì công việc quá bận, anh thật sự không đi được, lại nhớ kỹ phải tới đón Kiều Nhiễm, cho nên chỉ có thể cố hết sức xử lý hết tất cả công việc cuối cùng mới thoát ra tan ca.
Nhưng mà mặc dù như thế anh vẫn tới muộn.
Trong lòng càng thêm áy náy, người đàn ông mệt mỏi một ngày vỗ cái đầu nhỏ của cô, nói với cô: “Đói bụng không, muốn ăn gì? Chọn tùy thích.”
Kiều Nhiễm chớp đôi mắt, nhẹ giọng nói ra: “Muốn ăn mì hoành thánh.”
Nha đầu này yêu cầu thật thấp.
Người đàn ông buồn cười, cười nói: “Đi thôi, lên xe.” Nói xong đưa tay lấy balo cô xuống cầm trong tay.
“Nặng thật.”
Toàn thân Kiều Nhiễm nhẹ nhõm, xoa bả vai đau nhức đi theo anh lên xe.