(cổ trang, tu chân, sư đồ niên thượng, 1x1)
"Vòng này kết thúc, trò chơi chấm điểm: tốt, hy vọng người chơi tiếp tục nỗ lực."
"Đing, hoan nghênh người chơi Tiểu Diệp lại lần nữa tiến vào tình cảnh thế giới, nhiệm vụ vòng này: giúp sư phụ giải độc đi. Người chơi bắt đầu tiếp nhận tóm tắt câu chuyện, tiếp nhận hoàn tất, chúc bạn chơi vui vẻ."
Tiểu Diệp khóc không ra nước mắt, không phải bởi vì sau khi tiến vào trò chơi sư phụ thân ái đã đỏ mắt bắt đầu lột đồ của cậu, mà là vì tình tiết câu chuyện.
Vào ngay lúc này, sư phụ thân yêu của cậu, đường đường là một đại lão trong giới tu chân, lại không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, tạm thời giảm đi phần lớn tu vi, sau đó bị một mụ ma tu nhìn trúng, hạ cho y loại độc tựa như xuân dược, nói rằng chỉ cần cùng ma nữ nọ hoan hảo thì sẽ có thể dần dần khôi phục tu vi. Sư phụ thân là đại lão trong giới tu chân cũng đâu thể ngồi không, dưới tình huống yếu thế tuyệt đối mà đào thoát khỏi truy bắt của ma nữ, trở về đến sơn môn tu chân của mình.
Vừa về đến nơi, sư phụ đã chống đỡ không nổi nữa mà phát tác độc tính, ngay lúc tiểu đồ đệ của y, cũng chính là Tiểu Diệp đến tìm sư phụ hỏi bài, sau đó bị sư phụ đỏ mắt kéo vào nơi bế quan thường ngày, đẩy ngã, lột y phục.
Được rồi, những cái đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiểu Diệp vì để không OOC thế là tốn mất thời gian ba giây nghiên cứu sơ qua tính cách vốn có của tiểu đồ đệ nguyên bản, sau đó hớn hở phát hiện tiểu đồ đệ là một bé ngoan chính trực hoạt bát sáng sủa, 16 xuân xanh đã đạt thành tựu kim đan, nói trắng ra chính là kỳ tích trong giới tu chân, được sư phụ phi thường yêu thích.
OK, đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chân chính là, tiểu hài từng bị ức hϊếp nay đã trưởng thành thành nhân vật được người người kính nể của giới tu chân, cậu phi thường trung thành với vị sư phụ đã thu mình làm đồ đệ, nói cách khác chính là xem sư phụ như phụ thân mình vậy.
SO, một người như vậy làm sao có thể không chống cự loại hành vi này của sư phụ chứ! Hơn nữa hiện giờ tu vi của sư phụ đã tụt lui không cách cậu bao nhiêu, cậu hoàn toàn đủ sức phản kháng a!
Thế nên, cũng vì không để OOC, Tiểu Diệp đành bỏ qua cái ý tưởng hoàn mỹ bản thân chủ động cởi y phục, rồi ngoan ngoãn giúp sư phụ cởi y phục nốt, sau đó hai sư đồ vui sướиɠ hợp gian [xxx đó]. Tiểu Diệp buồn bực bắt đầu tiến hành quyền đấm cước đá với sư phụ, kiên trì đấu tranh, phấn khởi phản kháng, nỗ lực biểu đạt tâm tình phiền muộn rằng trong lòng cậu phi thường cam nguyện cùng sư phụ tới một lần hoan ái thỏa thê ngay và luôn, nhưng thân thể lại không thể buông tha chống cự nhanh như thế.
"Ô ~ sư. . . . . . sư phụ. . . . . . đừng! Đừng mà! Sư phụ. . . . . . ô ô ô ~"
Thời gian ba giây để tìm hiểu câu chuyện kia cũng tương đương với ba giây tiểu đồ đệ Tiểu Diệp sững sờ, trong ba giây này, sư phụ đã cởi gần hết y phục của cậu, chỉ còn lại một kiện nội sam màu trắng mở rộng treo trên cánh tay. Tiếng nức nở cùng thút thít của Tiểu Diệp cuối cùng cũng giúp sư phụ khôi phục lại chút thần trí.
Bộ dáng khóc nức nở chật vật níu lấy chút ít nội sam, nơi cổ đã bị cắn ra mấy dấu răng, đôi mắt màu mực treo lệ châu lộ nét sợ hãi, cả người vô cùng đáng thương.
Quân Lăng đầu đau muốn vỡ ra, bản thân y tu chân đến nay đã rất lâu vẫn chưa từng gặp phải sự tình không thể khống chế, mà cư nhiên hiện giờ y lại thiếu chút nữa cưỡng bức đệ tử của mình, đây quả thực là tội không thể tha thứ.
"Mau đi! Tiểu Diệp! Mau!" Quân Lăng đẩy người mình đang nắm lấy ra, rồi thối lui mấy bước, trầm giọng thúc giục tiểu đồ đệ của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này, y cũng không dám bảo đảm mình có thể thanh tỉnh bao lâu, lửa dục đã chui vào mỗi một đường kinh mạch của y.
Tiểu Diệp lại lần nữa bị sư phụ như thế dọa sợ, khi được thả ra, cậu có hơi ngây người. Cậu biết mình hẳn phải nghe lời sư phụ nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sư phụ thống khổ như thế, trong lòng cậu, nhân vật vẫn luôn như thần thánh, nay lại...
"Sư... Sư phụ..." Tiểu Diệp không có bỏ chạy, cũng không dám đến quá gần, do dự mà hỏi, "Sư phụ, người làm sao vậy? Sư phụ..."
"Ta nói, cút!" Quân Lăng đã không còn minh mẫn, tiểu đồ đệ vẫn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời của y sao lúc này lại bướng như thế! Còn kì kèo nữa y thật sự sẽ không thể để Tiểu Diệp rời khỏi.
Sư phụ vẫn luôn đối xử với cậu đặc biệt tốt, còn là lần đầu tiên dữ như vậy với cậu, trong lòng Tiểu Diệp càng thêm khó chịu, nhịn không được đến gần sư phụ. Kỳ thật cậu cũng đâu ngốc, cũng hiểu hình như bởi vì nguyên nhân gì đó mới như vậy, thế nên... thế nên muốn... muốn song tu!
Quân Lăng nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới dùng thanh âm êm ái mà khuyên nhủ tiểu đồ đệ của y: "Đồ nhi ngoan, sư phụ còn có việc, con ra ngoài trước đi."
Sư phụ vẫn luôn dịu dàng với cậu như thế, vị sư phụ như thần, đối với ai cũng đặc biệt nghiêm khắc, chỉ có cậu, chỉ có đối với cậu mới... mới thế này... Tiểu Diệp nhớ đến sư phụ đối tốt với cậu, mà hiện tại, có lẽ... sư phụ... sư phụ cần có cậu...
Nghĩ đến khả năng này, Tiểu Diệp đỏ cả mặt, nhưng nhìn thấy sư phụ thống khổ như vậy, vẫn là quyết định bất chấp, nhỏ giọng hỏi một câu: "Sư phụ, có thể... Tiểu Diệp... có thể..."
Quân Lăng còn cho rằng mình nghe lầm, tiểu đồ đệ của y sao lại có thể nói ra lời như vậy chứ? Nhưng trên gương mặt đáng yêu của Tiểu Diệp lại ửng đỏ, dáng dấp ngượng ngùng thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Y cảm thấy tiểu đồ nhi so với độc trên người y còn dễ dàng khiến y động tình hơn.
"Đừng quậy, mau đi ra." Quân Lăng hít sâu một hơi, y có phần hối hận, nên trực tiếp ném tiểu đồ đệ ra ngoài, cũng sẽ không đả thương cậu, nhưng đối với ai cũng có thể mạnh mẽ như y, lại chỉ mềm lòng thế này với tiểu đồ đệ, y nghĩ, nếu như trong phòng không phải Tiểu Diệp mà nói, y nhất định đã sớm ném ra rồi.
"Tiểu Diệp không có quậy! Tiểu Diệp..." Ban đầu Tiểu Diệp còn có chút ngượng ngùng với hành vi to gan như thế của mình lúc nãy, nhưng cậu không ngờ được sư phụ cư nhiên lại cự tuyệt! Lẽ nào... lẽ nào sư phụ không thích cậu sao? "Sư phụ không thích Tiểu Diệp ư? Tiểu Diệp... Tiểu Diệp không thể ư?"
Từ kháng cự đến chờ mong, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, tất nhiên đã có trù hoạch của chính người chơi Tiểu Diệp, cũng có sự chú ý và tình cảm quá nhiều của Tiểu Diệp bản gốc đối với sư phụ Quân Lăng, phần tình cảm này chỉ ở trong thời gian đặc biệt mới có thể biến chất.
Quân Lăng nhịn rồi lại nhịn, nhưng loại mị độc này quá bá đạo, đặc biệt để đói phó người tu chân, hơn nữa bản thân Tiểu Diệp cũng là nguyện ý, còn tình cảm y dành cho Tiểu Diệp cũng xem như không mấy đơn thuần, so với khước từ, không bằng sau này làm một đôi đạo lữ song túc song phi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quân Lăng lập tức truyền cho Tiểu Diệp một bài tâm pháp song tu, ôm cậu vào lòng, nói: "Nếu Tiểu Diệp đã nguyện ý, vậy thì cùng sư phụ song tu đi." Nói xong liền ngậm lấy làn môi mỏng đỏ tươi kia.
Song tu nào có công pháp gì đâu, tâm pháp tu chân của Tiểu Diệp là do Quân Lăng thân truyền, bản mệnh hai người tương đồng, nói là song tu, chẳng qua là trên cơ sở tín nhiệm lẫn nhau, dùng chân khí tuần hoàn trong thân thể hai người, như vậy so với chỉ một mình nhập định thì nhanh hơn nhiều.
Mà cái gọi là tâm pháp song tu Quân Lăng đưa, căn bản chính là... chính là... trời ạ! Trước giờ Tiểu Diệp không biết rằng sư phụ của cậu sao lại có thứ này! Đây so với quyển "Mười tám kiểu long dương" ở nhân gian có khác biệt gì đâu!
Có điều sau đó, Tiểu Diệp dùng thực tế chứng minh, mười tám kiểu này tuyệt đối khó hơn rất nhiều so với mười tám kiểu long dương kia của nhân gian!!
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
Tiểu Diệp hiện giờ, mắc cỡ khủng khϊếp, ngoan ngoãn bị sư phụ lột áo, cởϊ qυầи, da thịt trắng nõn mượt mà. Tiểu Diệp dám khẳng định, lần trước khi làm hoa khôi đã là tuyệt sắc nhân gian rồi, nhưng so với hiện tại, đó chính là kém quá xa, dù sao bản thân cái gọi là tu chân đã đại biểu cho dung mạo tuyệt sắc, loại trừ tạp chất trong cơ thể, huyết dịch toàn thân đều ẩn chứa linh khí, hơi thở biến ảo, Tiểu Diệp cũng như vậy, chỉ là hiện giờ cậu lỏa thể, bị nam nhân ôm vào trong lòng tùy ý xâm phạm, quả thật chính là chấn động ánh mắt!
Gian phòng bế quan là loại phòng nhỏ đơn giản thôi, bên trong cái gì cũng không có cả, chỉ có một cái đệm hương bồ dùng để ngồi thiền, mà chiếc đệm này đã sớm bị đá vào trong góc. Sư phụ lại lần nữa bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, động tác cấp thiết mà bá đạo, y phục của mình cũng không cởi, lại ở trên người Tiểu Diệp cắn ra mấy cái dấu hôn, có cái thậm chí rịn ra tia máu, ngay cả khóe miệng cũng có.
"Ô ~ ưm ~" Tiểu Diệp vẫn chưa buông lỏng, nhẫn nhịn kɧoáı ©ảʍ dâng cao, không dám phát ra âm thanh.
Nam nhân ngừng động tác lại, nhìn thẳng vào cậu, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt nhiễm màu tìиɧ ɖu͙© còn có một chút đè nén, y đang khống chế bản thân mình không làm Tiểu Diệp bị thương.
Tiểu Diệp bị y nhìn đến không được tự nhiên, vì để dời lực chú ý, cậu vội vàng cởi y phục cho sư phụ, nhưng lớp y bào trên người sư phụ là một kiện pháp khí, không may không vá, nào dễ dàng cởi xuống được, giật mấy lần đều không kéo xuống được, dần dần có chút nóng nảy.
Quân Lăng cười khẽ, bắt lấy đôi tay nhỏ, trong lòng thầm niệm một cái, y bào liền biến mất, trên người chỉ còn lại một bộ áσ ɭóŧ giản đơn. Tiểu Diệp còn cho rằng mình bị sư phụ cười nhạo, thấy sư phụ chỉ còn lại áσ ɭóŧ, lúc này trước mắt sáng lên, giãy tay ra liền đi cởϊ áσ của sư phụ.
Chờ đến khi sư phụ cũng lỏa thể hệt như cậu, Tiểu Diệp có chút si mê mà sờ thân thể to lớn mà tinh tế của sư phụ. Sư phụ có thể trở thành đối tượng truy bắt của ma nữ cũng không phải không có lý do, y đơn giản chính là đại biểu điển hình của kiểu mặc áo lộ gầy thoát y lộ cơ, vóc người hoàn mỹ, hình tượng hoàn mỹ, đặt ở nhân gian, quả thật chính là sát thủ phái nữ! Huống chi là một bé thụ dâʍ đãиɠ đây!
Tiểu Diệp ghen tỵ mà sờ thêm mấy phát, không nỡ buông tay, hai tay đều dán lên bụng sư phụ. Tiểu Diệp lơ dãng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ của Quân Lăng.
Ở đây lại không có thứ đồ vật như thuốc bôi trơn, nhưng không gian của Quân Lăng có loại dược hoàn như thế, vốn cũng là vật vô dụng, hiện tại lại... Quân Lăng hé tay ra, trong bàn tay trống không liền mọc ra một viên thuốc, màu đen, nhỏ nhỏ.
Một tay Quân Lăng nâng chân Tiểu Diệp lên, bảo Tiểu Diệp vòng lấy thắt lưng y, sau đó một tay đẩy hai cánh mông ra, tay còn lại nhét viên thuốc vào trong.
"A ~" Tiểu Diệp khẽ hô, hậu huyệt bị nhét đồ vật, dù có nhỏ, cũng rất kỳ quái, sau đó còn nhiều thêm một ngón tay, đẩy viên thuốc kia vào càng sâu bên trong. Viên thuốc không lớn, cũng không làm đau đớn gì, nhưng cái ngón tay thon dài kia đi vào lối đi khô khan lại có phần gian nan.
"Sư phụ..." Tiểu Diệp rất nhanh cảm giác được dị thường nơi hậu huyệt, có chút bất an mà gọi sư phụ.
"Không sao, ngoan." Quân Lăng trấn an một câu, sau đó mang Tiểu Diệp dựa lên tường, hai chiếc đùi đều nhấc lên vòng trên eo y, hai tay nâng mông Tiểu Diệp phòng ngừa cậu ngã xuống.
Tiểu Diệp ôm lấy sư phụ, dán chặt vào y, viên thịt trước ngực tránh không khỏi đùa giỡn của sư phụ, chốc lát sau đã dựng thẳng đứng, màu sắc cũng từ phấn nộn biến thành đỏ đậm, nơi kia cứ như vậy mà ướt tí tách lộ ra trong không khí.
Viên thuốc trong hậu huyệt đã hòa tan, cả hậu huyệt mềm nhũn, dịch ruột non từ chỗ sâu chảy ra, Quân Lăng sờ soạng một phen, ướt dầm dề, đem dịch ruột đều quét lên miệng huyệt, tiếp đó dạo đầu gì cũng chẳng thèm làm, trực tiếp đặt hậu huyệt trên đỉnh đầu đại nhục bổng, sau đó từng chút từng chút hạ thân thể Tiểu Diệp đi xuống.
Hết chương 4.