Học Trưởng Giúp Đỡ

Chương 14: Party ở nhà học trưởng 2 [Cao H]

Lúc đầu lưỡi linh hoạt trơn ẩm của Lăng Thiệu liếʍ nhục phùng non mịn, bỗng nhiên cả người Hứa An An cảm thấy kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật và tê dại xiên qua mình, cả người đột nhiên rêи ɾỉ cao vυ't lên, đầu ngẩng cao hơn. Sau đó giống như hưởng thụ giống như thống khổ luồn tay vào tóc Lăng Thiệu, không biết là muốn kháng cự anh, hay là muốn kéo anh càng gần hơn.

Lăng Thiệu nhìn phản ứng mẫn cảm này của cô, nghĩ mình thật sự là sơ sót, An An còn là lính mới, vậy mà mình chưa từng khẩu giao cho cô, để cô trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ cực hạn một phen.

Nghĩ như vậy, Lăng Thiệu liếʍ láp như ăn kem vậy, hưởng thụ, chỉ nhẹ nhàng trượt qua trượt lại, tiểu mật huyệt khẽ hút làm tất cả du͙© vọиɠ của anh ngẩng đầu, anh đỏ mắt, ngón tay nhỏ mảnh của Hứa An An ở trong tóc anh không ngừng khuấy đảo giữ lấy, làm người anh nóng bỏng như bị lửa mạnh thiêu đốt, Hứa An An hoàn toàn mất đi rụt rè và năng lực chịu đựng, cuối cùng rêи ɾỉ như con mèo nhỏ bị ép xuất ra du͙© vọиɠ, sóng sau cao hơn sóng trước, thân thể còn không ngừng vặn vẹo trên chiếc giường mềm mại.

- Ừm ~~~ a... Ừm... Học, học trưởng... Ừm a ~~~~ Ừm a... Không, không được... Ừm...

- Không được sao?

Lăng Thiệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô:

- An An, cái miệng nhỏ đáng yêu phía dưới của em không đồng ý à.

Anh nói xong, vẫn còn chưa thỏa mãn liếʍ một vòng, còn nhân tiện nhẹ nhàng chạm vào hạt đậu nhỏ một phen, toàn bộ thân thể Hứa An An tê cứng, dòng nước phun trào ra, phía dưới cũng kìm nến đến trướng, gần như sắp khóc.

Mà Lăng Thiệu vẫn nhất quyết không tha, đầu lưỡi của anh vừa chạm vào lại lập tức rời đi, càng không ngừng như hành hạ Hứa An An vậy, không cho cô:

- An An đúng là khẩu thị tâm phi. Nếu không cần... Còn ăn mặc phóng đãng như vậy. Cái miệng nhỏ phía dưới còn không ngừng mời anh.

Hứa An An hoàn toàn không chịu được hành hạ của anh, gần như làm da đầu cô run lên. Cô có chút không nhịn được, cuối cùng cúi đầu khóc nức nở, cũng vô ý cong chân lên, gần như tất cả tiểu huyệt đều mở ra hướng Lăng Thiệu, sau đó đùi kẹp lấy đầu Lăng Thiệu, giống như nhiệt tình mời anh nhấm nháp mật dịch, giọng nói mang theo chút đau xót:

- Không phải em... Là... Là Đồng Đồng... Ừm ~~~~ a... Học trưởng... Học trưởng... An An muốn... Nhanh... Ừm a ~~~~~ cho... Cho An An đi... Ừm...

Lăng Thiệu thấy cô chủ động thì bị hấp dẫn đỏ cả mắt, bỗng nhiên hai tay ôm lấy cái mông vểnh cao của cô, sau đó hơi thở tiếp xúc với nơi riêng tư tràn đầy mùi thơm và trơn ẩm của Hứa An An. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng không đành lòng hành hạ cô, tất cả đều có kỹ xảo đặc biệt liếʍ đùa ngậm lấy.

Khi thì đầu lưỡi trượt nhẹ qua lại nhục phùng, khi thì từng phát từng phát cọ xát hạt đậu nhỏ đang nhô cao, khi thì đột nhiên luồn vào tiểu huyệt của cô, bắt chước rút ra cắm vào lúc ân ái, từng cái từng cái, liếʍ cho đến khi Hứa An An đẩy mông để sát vào miệng anh, sau đó phía dưới chảy ra mật dịch ồ ạt, chảy từ khe mông xuống khăn trải giường, thấm ướt một vùng.

Hứa An An vừa rêи ɾỉ vừa thoải mái mà ừm:

- A a a a... Ừm a ~~~ học trưởng... Ừm... A...

Hứa An An không ngừng chảy mật dịch làm Lăng Thiệu khϊếp sợ, phía dưới phồng lên càng lợi hại hơn, anh giơ tay xuống có chút gian nan lấy du͙© vọиɠ căng phồng trong quần, một bàn tay chạm vào trong động thấm đẫm mật dịch của Hứa An An vài cái, động tác đầu lưỡi nhanh hơn, xoay chuyển ở bên trong, sau đó một lát lại rút ra cắm vào, mυ'ŧ càng chăm chỉ hơn.

Cuối cùng Hứa An An không chịu được, nắm lấy tóc anh mông vểnh cao nhất, mật dịch phun trào ra, ngay từ đầu Lăng Thiệu còn dùng miệng, sau đó nuốt một lát, trong thoáng chốc không chịu được, trực tiếp nhét côn th*t vào trong tiểu huyệt còn đang co rút phun nước vì cao triều, để mặc cọ rửa qυყ đầυ, một cơn kɧoáı ©ảʍ tiến đến, Lăng Thiệu không nhịn được gầm nhẹ một tiếng.

Hứa An An thét chói tai, rất lâu sau cảm giác cổ họng đều đã khàn khàn, cuối cùng phía dưới không phun ra nước, mông còn đang ưỡn co rúm lại theo phản xạ, Lăng Thiệu nhẹ nhàng đυ.ng chạm cô một phen đều có thể làm cô lập tức như bị điện giật, sau đó mang theo nức nở đè nặng tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng:

- Ừm a... Ừm...

Lăng Thiệu cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hứa An An:

- An An của anh thật đúng là thơm ngon ~ non mềm ~ nhiều ~ nước...

Anh cố ý kéo dài ngữ điệu, làm mặt Hứa An An đỏ bừng sắp bùng nổ, giơ tay che kín mặt.

Lăng Thiệu bật cười, trái lại lần này tiểu nha đầu thật hưởng thụ, khổ chỉ có anh, đến giờ một chút thịt vụn cũng chưa được nếm thử.

Trong đầu Lăng Thiệu lóe sáng, cách âm trong phòng rất tốt, Lăng Thiệu cảm thấy bên ngoài tiến hành khí thế ngất trời rồi, nghĩ vì thuận tiện cho hai người, đạo cụ đều để ở bên ngoài, trái lại xem nhẹ mình, anh liền vỗ mông Hứa An An, làm cô lại co rúm và rêи ɾỉ trầm thấp, cười ra ngoài lấy đồ.

Cửa vừa mở ra, hương vị da^ʍ mị làʍ t̠ìиɦ có một không hai cùng với tiếng "bốp bốp bốp" khi rút ra cắm vào cộng thêm tiếng rêи ɾỉ "Ừ a a" kiều mỵ của phụ nữ. Bụng dưới Lăng Thiệu lại căng chặt, khẽ than một tiếng, động tác nhanh hơn.

Lương Thịnh và Chu Đồng bị xuân dược điều khiển, gần như đều đã du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn muốn phát tiết. Hai người mới làm chưa đến 2 phút đã cùng thét chói tai cao trào rồi. Sau đó côn th*t của Lương Thịnh lại cứng trong chớp mắt như chưa từng mềm vậy.

Sớm không còn tâm trạng lo lắng Lăng Thiệu và Hứa An An có nhìn hay không, đương nhiên anh ta sớm đã đoán ra được bảy tám phần là Lăng Thiệu giở trò quỷ. Lương Thịnh vừa đẩy mông phốc phốc phốc rút ra cắm vào, vừa ân cần thăm hỏi Lăng Thiệu 100 lần trong lòng, đúng là, với du͙© vọиɠ lúc bình thường của anh ta đã làm cho phụ nữ ăn không tiêu rồi, sau khi uống phải xuân dược anh ta sợ một đêm không ngừng mất.

Nhưng xem như Lăng Thiệu còn có lương tâm, bởi vì ngay dưới gầm bàn cạnh Lăng Thiệu có một thùng đủ loại đạo cụ, lập tức làm du͙© vọиɠ anh ta tràn đầy tăng cao. Nhìn một đống trứng rung tình yêu và đồ chơi chạy bằng điện còn có quần áo tình thú, nghĩ đến đêm nay sẽ không dừng lại nghỉ, Lương Thịnh dứt khoát sảng khoái chơi lần lượt.

Ý thức của Chu Đồng sớm đã không còn tỉnh táo, cô ấy chỉ cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, rõ ràng đã làm nhiều lần rất lâu rồi, nước phía dưới như suối phun không ngừng nghỉ, chân cô ấy mềm nhũn không đứng nổi, bụng dưới vừa chua xót lại trướng, vẫn không khống chế nổi mình rêи ɾỉ phóng đãng, vừa di chuyển mộng theo động tác của Lương Thịnh, miệng càng không ngừng nói ra những lời ân ái xấu hổ, cảm giác muốn tất cả thiêu đốt trong biển lửa du͙© vọиɠ.

- Ừm... A... A... Thịnh... Em... Sắp... Ừm a... A... A... Sâu một chút... Sâu hơn nữa... Em rất ngứa... A... Nhanh em... Ừm a... Dùng đại nhục bổng của anh thao em... Ừm a... Anh giỏi quá... Rất thô... Ừ a a a...

Lăng Thiệu đi qua, nhìn hai người trong phòng khách không coi ai ra gì làm rất hăng say, chỉ cảm thấy mình và côn th*t của mình đúng là khổ, tìm một con thỏ trắng nhỏ đơn thuần, người khác đã làm mấy hiệp rồi, anh còn chưa tiến vào bên trong. Vội vàng cầm lấy mấy thứ trong thùng, lại còn cố ý quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đồng đang nằm trên ghế sofa cách đó không xa rêи ɾỉ phóng đãng, lúc này cô ấy đang ngửa đầu, cúc huyệt phía sau có cắm một cái đuôi nhỏ xù xì lông lá, mà Lương Thịnh ở phía sau cô ấy không ngừng đong đưa cái mông gầm nhẹ tiến lên, mang theo tiếng "bốp bốp bốp" và "phụt phụt". Nhẫn nhịn, Lăng Thiệu gần như kìm nén một đường về tới phòng sau đó đóng cửa lại.

Hứa An An bị hoảng sợ, cô đang ngồi ở mép giường, mặt đỏ như quả cà chua, đôi mắt vì say rượu mà lấp lánh. Không cần nghĩ cũng biết, chắc là vì mình vừa mới mở cửa, cô cũng nghe thấy được.

- Tò mò sao?

Lăng Thiệu đi tới, chậm rãi đè cô ở trên giường trêu chọc, vốn là hôn môi, sau đó trượt xuống liếʍ láp đầu v* cô, biến thành Hứa An An khó nhịn bật ra tiếng rêи ɾỉ:

- Ừm... A...

Lăng Thiệu nói với cô:

- Yên tâm đi, anh có quay lại. Nếu sau này An An muốn xem có thể xem bất cứ lúc nào.

Hứa An An sửng sốt, rêи ɾỉ cắn môi, bàn tay cô vừa mới chuẩn bị ngăn cản anh nói gì đó, lại đột nhiên bị tiếng ong ong và kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà buông môi ra, rêи ɾỉ "ừ a a". Thân thể cũng khó nhịn vặn vẹo trên giường lớn.

Lăng Thiệu cầm trứng rung màu hồng nhạt trong tay, lúc này đang bị anh cầm trong tay trượt qua trượt lại khe hở môi nhỏ của cô, mang đến tê dại làm cái mông của Hứa An An run run trốn tránh, sau đó lại bị một tay của Lăng Thiệu đè lại, càng nghiêm trọng là trứng rung lập tức ấn lên hạt đậu nhỏ của Hứa An An, vậy mà chất lỏng lại phun ra, cuối cùng Lăng Thiệu không nhịn được, hôm nay anh làm tiểu nha đầu sảng khoái như vậy, cũng đã đến lượt anh, nếu không nín hỏng, sau này người chịu tội cũng là Hứa An An.

Lúc cái miệng nhỏ của Hứa An An đang không ngừng co rút khép mở, Lăng Thiệu liền nhét trứng rung kia vào trong tiểu huyệt của Hứa An An.

- An An chưa từng thử đúng không?

Lăng Thiệu trấn an cô:

- Đừng sợ, sẽ vô cùng thoải mái.

Hứa An An nghe thấy anh nói, tiểu huyệt tê dại ngứa không chịu nổi, bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện lần trước mình dùng bàn chải đánh răng chạy bằng điện trêu đùa, mặt càng đỏ hơn, chỉ rêи ɾỉ phóng đãng không nói lời nào.

Tiểu huyệt co rút khẽ mυ'ŧ, vậy mà mυ'ŧ trứng rung kia vào sâu bên trong, chỉ để lại một sợi dây ở bên ngoài, Hứa An An lập tức khó nhịn mà thoải mái lắc lư cái mông. Lăng Thiệu nhìn chằm chằm không chớp mắt, mang theo du͙© vọиɠ màu đỏ, anh dây dưa ở cửa huyệt, để côn th*t dính mật dịch của Hứa An An, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng để cả căn côn th*t biến mất trong tiểu huyệt khít khao non mềm của Hứa An An.

- Ừm...

- A...

Lăng Thiệu đạt được ước muốn, được tiểu huyệt mềm nhẵn ấm áp của Hứa An An bao vây, không nhịn được phát ra tiếng than trầm thấp. Mà tiểu huyệt của Hứa An An lập tức bị nhồi đầy, trứng rung chấn động gần như làm cô tan vỡ, bị côn th*t của Lăng Thiệu đâm mạnh vào tiến về phía miệng tử ©υиɠ, làm cô thoải mái gần như phun ra mật dịch. Đột nhiên mông cô di chuyển về phía trước, tiểu huyệt cũng co rút mạnh lại, làm hai người dán sát càng chặt càng sâu hơn, cùng than nhẹ ra tiếng.

- Tiểu yêu tinh...

Lăng Thiệu kìm nén du͙© vọиɠ muốn lập tức bắn ra, tiếng nói trầm thấp nói với cô, không nhịn nữa, kéo lấy một cái gối đầu lót dưới mông Hứa An An, để lát nữa cô không mất nhiều sức. Như vậy cũng làm mỗi lần anh đâm đến điểm sâu nhất.

Lăng Thiệu chuẩn bị xong, phía dưới cũng đã kìm nén đến cực hạn, cuối cùng đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngẩn người nhìn cái bụng mỏng của Hứa An An gần như có thể thấy du͙© vọиɠ của mình đâm vào phồng lên, ra sức đâm mạnh hơn.

- Ừ... Ừm... A a... A... Ừm... A... Sâu... A... Quá sâu rồi... Ừ... A a a a...

"Bốp bốp bốp bốp bốp bốp"

"Phốc" "Phốc" "Phốc"

Hứa An An sớm đã tiến vào trạng thái vô thức, nước bọt chảy từ khóe miệng cô xuống dưới, kéo thành sợi chỉ bạc.

Trứng rung tình yêu sâu trong tiểu huyệt khẽ rung, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẫn cảm sâu nhất trong cơ thể Hứa An An, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ của Lăng Thiệu chạm vào nó, làm anh sảng khoái đến mức tận cùng, cũng không kìm nén được mà gầm nhẹ một tiếng.

Hứa An An sớm đã không còn sức lực, chỉ rêи ɾỉ ừ a a theo bản năng. Du͙© vọиɠ của Lăng Thiệu gần như càng trướng to hơn, làm cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cánh tay Hứa An An đong đưa vòng lên cổ Lăng Thiệu, sau đó vừa rêи ɾỉ vừa suy yếu chất vấn anh:

- Ừm a... Học... Học trưởng... Có phải anh... A... Ừm... Cũng... Uống... Thuốc hay không... Ừm a a a a...

Lăng Thiệu càng không ngừng đâm mạnh mấy chục cái, thẳng đến khi đánh phá hoàn toàn cô, kiều mỵ than nhẹ.

Anh thấy tiểu nha đầu không nhịn được nữa, không đành lòng hành hạ cô vòng nữa, ôm cô hôn một nụ hôn rất dài, Hứa An An gần như không khống chế được, lại có nước bọt chảy ra khóe miệng, sau đó Lăng Thiệu thu mông, vận sức chờ phát động, trầm thấp nói bên tai cô:

- An An, em là xuân dược của anh...

Đột nhiên cái mông và động tác eo nhanh hơn, Lăng Thiệu như trâu đực đầy tìиɧ ɖu͙©, rong ruổi trong tiểu huyệt của Hứa An An, từng phát từng phát đều đánh vào hoa tâm, làm Hứa An An khóc lóc không biết cao trào lần thứ mấy.

Cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, bắn du͙© vọиɠ vào nơi sâu nhất bên trong Hứa An An.

Lăng Thiệu ôm chặt thân thể run rẩy của cô hưởng thụ cực lạc trong cao trào, cảm nhận tiểu huyệt mang đến vui thích cho anh.