Dụ Ngôn X Dụ Thiên

Chương 4

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sáng sớm Dụ Nhiên tỉnh lại, côn ŧᏂịŧ nửa mềm còn cắm ở tiểu huyệt ướt nóng, miệng ngậm đầṳ ѵú, Dụ Ngôn nghiêng đầu mặt mày nhu hòa nhìn hắn.

Dụ Nhiên đỏ mặt phun ra núʍ ѵú, mặt chôn ở mềm mại nhũ thịt cọ cọ. Mở to hai mắt sáng lấp lánh nhìn Dụ Ngôn.

“Có đói bụng không. Muốn ăn vài thứ hay không?”

Dụ Ngôn nhìn Dụ Nhiên thẹn thùng, hống hắn như hống con thỏ.

“Ân.”

Dụ Nhiên cúi đầu cẩn thận rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ trước sau theo chân lưu lại. Có chút ngứa.

Tiểu hoa cánh giữa hai chân Dụ Ngôn đều bị thao sưng lên, thịt đô đô, chảy ra chất lỏng, nhìn rất da^ʍ mĩ.

“Đau không, ba ba?”

Tiểu gia hỏa quá lo lắng hắn, xuống giường đi theo phía sau cẩn thận đỡ eo hắn.

“Không đau.”

Dụ Ngôn trấn an hôn hắn, chớp chớp mắt, “Bảo bảo thao ba ba thực thoải mái.”

Dụ Nhiên choáng váng đi theo Dụ Ngôn vào phòng tắm, choáng váng tắm xong, toàn bộ hành trình dính trên người Dụ Ngôn cọ, miệng dính hồ hồ kêu “Ba ba. Ba ba. Rất thích ngươi. Rất thích.”

Còn hảo hắn hiện tại vóc người không cao, nửa người đè nặng Dụ Ngôn cũng tiếp được.

“Hảo, duỗi tay mặc quần áo.” Dụ Ngôn mặc hắn ôm lau tóc cho hắn, mặc quần áo.

Dụ Nhiên lấy lại tinh thần cũng thay quần áo cho Dụ Ngôn. Ngồi xổm xuống chuẩn bị mặc qυầи ɭóŧ cho Dụ Ngôn, dừng một chút, mới đỏ mặt tay run rẩy theo đường cong cẳng chân mềm nhẵn bay lên đến đùi, cuối cùng bao bọc lấy cái mông thịt kiều, cũng che dấu ở mảnh đất tam giác mê người.

Nhìn bảo bảo còn phải mặc quần cho hắn, Dụ Ngôn nhướng mày, dùng da thịt đùi trong cọ xát mặt tiểu gia hỏa, nhìn hắn.

“Bảo bảo, ngươi xác định?”

Dụ Nhiên nghi hoặc vài giây, đột nhiên đỏ mặt, nắm chặt vải dệt trong tay, nhỏ giọng ngập ngừng, “Không cần mặc” lại tạm dừng, hôn đùi hắn.

Dụ Ngôn cảm thấy chính mình hối hận, hắn hẳn là liền qυầи ɭóŧ đều không mặc!!

Tủ lạnh các loại rau dưa thịt cá, Dụ Ngôn lựa mấy thứ. Thời điểm hắn còn chưa tới Dụ gia, mẫu thân trên danh nghĩa mỗi cuối tuần chỉ biết cho hắn chút tiền, hắn liền tự mình chiếu cố mình, cũng sẽ làm một chút thức ăn đơn giản.

Dụ Ngôn rảnh rỗi, nghỉ ngơi ở nhà liền sẽ nấu cơm bồi Dụ Nhiên. Thuần thục làm chút thức ăn, lại nấu canh dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm. Tiểu gia hỏa ăn no ôm eo hắn, hô hấp nhào vào trên vai. Ấm áp, trong lòng Dụ Ngôn mềm mại, nghiêng đầu hôn hôn cái trán hắn trơn bóng.

Ngửi mùi hương trên người Dụ Ngôn, vén lên tạp dề, tay chui vào trong quần áo ở bên hông trơn trắng qua lại vuốt ve, cuối cùng cầm hai luồng mềm mại, một tay một bên, như hai cái đại bánh bao. Hắn nhéo nhéo, dị thường mềm, nâng vυ' trên dưới lắc lắc, như thủy cầu run rẩy còn lắc nhũ sóng.

Vυ' trong tay phình phình đĩnh kiều, nãi nộn, trơn trượt, lòng bàn tay mơn trớn thịt mum múp, Dụ Nhiên nhớ tới bộ dáng hôn nó. Quầng vυ' nho nhỏ, mềm mại, hôn lên thịt đô mềm mại, mỗi lần hắn chỉ dám hôn nho nhỏ, sợ nó hôn hóa. Thoáng khi dễ tàn nhẫn, nó liền đứng lên tới, ở trên nhũ tuyết trắng, giống trái cây, nhấp tiểu viên giữa môi, mềm đạn ngậm trong miệng. Hàm răng hôn cắn, đầu lưỡi qua lại liếʍ, hơi hơi dùng sức hút nó còn sẽ chảy ra chất lỏng ngọt ngào.

Lòng bàn tay Dụ Nhiên ôm ngực mềm, như niết cục bột nhẹ nhàng xoa động. Năm ngón tay qua lại ấn, ngón trỏ cùng ngón tay cái nhéo quầng vυ', đùa nó chậm rãi đứng lên, khảy nhũ viên, ấn nó ở nhũ thịt, lại lôi kéo nó. Xoa nó.

Lực đạo Dụ Nhiên thực nhẹ, hắn chỉ là muốn sờ sờ Dụ Ngôn, chơi chơi vυ' hắn thích nhất. Da Dụ Ngôn lại trơn lại nộn, còn phát ra hương vị dễ ngửi, hắn thật sự quá thích sờ hắn. Dụ Ngôn giống như kẹo ăn ngon, hắn chỉ nghĩ hôn hôn hắn, liếʍ liếʍ hắn.

Chỉ là viên kẹo Dụ Ngôn sắp bị hắn xoa hóa, hô hấp tɧác ɭoạи, thân thể hơi hơi nhũn ra. Loại lực đạo rất nhỏ mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ đứng thẳng lên, hoa huyệt cũng tê dại chảy nước. Hắn hơi hơi cọ xát hai chân, tay cách quần áo bám vào tay Dụ Nhiên. Miệng phát ra rêи ɾỉ tinh tế.

Dụ Ngôn thở sâu, xoay người dựa vào bếp, khóe mắt ướŧ áŧ, cúi đầu hôn môi Dụ Nhiên. Môi lưỡi tương triền, mười ngón tay giao nhau chặt chẽ.

Hôn môi xong, hai người chống trán nhìn nhau cười. Dụ Ngôn mang tay Dụ Nhiên trượt đến giữa hai chân chính mình, ấn ở vải dệt ướt đẫm, dụ hoặc:

“Ba ba ướt, ngươi sờ sờ nó được không?”

Dụ Nhiên hồng mặt nhỏ gật đầu, Dụ Ngôn lại hống hắn cởϊ qυầи áo, chỉ dư một kiện áo ngoài. Nắm tay hắn, tinh tế vuốt ve nhục bổng, cọ qυყ đầυ mẫn cảm, ngừng ở nơi tư mật nước chảy.

Dụ Nhiên chạm được mềm thịt trơn ướt, mang theo nhiệt ý, hắn vuốt lát thịt mềm, niết ở giữa xoa xoa, mềm như kẹo bông gòn. Bàn tay bao ở toàn bộ hoa huyệt, đầu ngón giữa đi vào cánh hoa, sờ đến huyệt khẩu ướt nóng, nho nhỏ còn chảy nước, hắn cẩn thận cắm vào, cọ.

Dụ Ngôn ôm Dụ Nhiên, bị sờ mềm thân dựa vào vai hắn, thở ra hơi thở trên lỗ tai hắn, há mồm ngậm lấy vành tai mυ'ŧ mυ'ŧ, vừa lòng nghe được hô hấp Dụ Nhiên hỗn loạn.

Hắn mang theo tay Dụ Nhiên sờ đến phía trên hoa huyệt, “Bảo bảo. Sờ ba ba nơi này ba ba sẽ thực thoải mái. A… Xoa xoa nó.”

Dụ Nhiên ngoan ngoãn ấn tiểu thịt viên, lòng bàn tay qua lại cọ, xoa nắn, hô hấp bên tai càng nặng.

“Đúng. Bảo bảo…. A….. Rất tuyệt.”

Thân thể Dụ Ngôn hơi hơi run rẩy, thanh âm cũng càng thêm ngọt nị ám ách.

Hoa hạch nho nhỏ, giấu ở thịt, giống tiểu cô nương thẹn thùng. Dụ Nhiên vuốt nó, thoáng dùng lực Dụ Ngôn liền thở hổn hển, ngón tay nắm chặt áo hắn.

Dụ Nhiên vừa vuốt nó, ngón tay ở huyệt đạo khấu đào, tiếng nước dính nhớp phụt phụt vang, mặt nóng đều sắp phiếm nhiệt khí.

“Bảo bảo ngươi có thể lại cắm sâu chút…. A……”

Dụ Ngôn tinh tế hôn hắn, thanh âm hống hắn đều mang theo rêи ɾỉ ngọt nị. Đùi mềm nhẵn kẹp hai người tay, ngón tay run mang theo nó dùng sức hướng nơi càng sâu đùa bỡn chính mình,

Dụ Nhiên nghe lời hai ngón tay khép lại hướng trong cắm, chuyển vòng vuốt nhục bích. Xúc cảm ướt lướt ván nộn, đâm vào rút ra còn trơn, tiểu côn ŧᏂịŧ phía trước thoải mái nhỏ chất lỏng.

Dụ Nhiên đâm chọc ra hoa huyệt, bắn ra chất lỏng, tay cái thủ sẵn tiểu thịt viên. Một tay vuốt ve mông thịt Dụ Ngôn phì mềm, liếʍ hôn xương quai xanh tinh xảo dùng sức mυ'ŧ vào, ấn ra một đám dấu hôn đỏ tươi.

Thân mình Dụ Ngôn phát mềm, bị xoa nắn chân đều sắp không đứng được, nửa thân đều dựa vào Dụ Nhiên. Hai vυ' no trướng, núʍ ѵú phát ngứa, chỉ muốn có người hút hút hắn. Hắn thở sâu, mềm eo ưỡn ngực, đem đầṳ ѵú nhỏ sữa cọ mặt Dụ Nhiên.

“Bảo bảo….. A…… Sữa.. Ra tới….. Hút hút nó.”

Dụ Nhiên nghiêng đầu ngậm núʍ ѵú đỏ tươi ở trong miệng, hơi hơi hút, sữa liền ùa vào khoang miệng. Mυ'ŧ sữa, ngón tay Dụ Nhiên đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh, móng tay cọ qua hoa đế thật mạnh. Dụ Ngôn thở dốc, ngẩng cổ thon dài trắng nõn, hai tay ôm Dụ Nhiên không thể động đậy, đùi gắt gao kẹp tay hắn, một cổ mật dịch từ hoa huyệt phun ra bắn tung tóe trên tay hắn, kê kê phía trước cũng kích động bắn ra tới.

Dụ Nhiên mồm to nuốt sữa cuồn cuộn, Dụ Ngôn sau cao trào hoàn toàn mất lực đạo, mềm như bông đè nặng Dụ Nhiên thở gấp.

Dụ Nhiên ôm Dụ Ngôn chậm rãi ngồi trên sàn nhà, đỡ eo hắn rút tay phải từ huyệt ra, mang ra đại cổ mật dịch. Hương khí lại thơm lại ngọt ở không khí, liếʍ sạch mật thủy, lại liếʍ sữa đầṳ ѵú chảy ra. Ôm Dụ Ngôn lại cọ, làm nũng, “Ba ba, ta làm tốt không?”

Dụ Ngôn hai chân tách ra quỳ xuống đất ngồi ở trên đùi Dụ Nhiên, nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị sau cao trào. Tích chút sức lực cong eo, nhìn bộ dáng hắn phe phẩy cái đuôi cầu khích lệ, cười hôn hôn môi hắn, âm thanh phát ra còn có chút run:

“Bảo bảo làm thực tốt. Sờ ba ba thoải mái cực kỳ. Về sau còn muốn cho ba ba càng thoải mái được không?”

Dụ Nhiên đỏ mặt gật gật đầu, Dụ Ngôn nhìn hắn đáng yêu, cười lại hôn hắn, chống trán hắn. Nhìn hai mắt Dụ Nhiên đen bóng, vươn ngón tay trắng nõn mảnh dài từ ngực hắn chậm rãi một đường trượt đến giữa hai chân Dụ Nhiên dừng lại. Ở cái bao phồng lên đánh vòng, ở bên tai hắn nhu nhu phun khí, “Hiện tại ba ba khen thưởng cho ngươi.”

Quần áo mềm mại dán thân thể, dọc theo vòng eo uốn lượn, bay lên đến cái mông đĩnh kiều vẽ ra độ cung mê người. Dụ Ngôn cúi đầu, nâng hai vυ' mềm mại bao lấy dương cụ, theo cán trên dưới hoạt động, môi lưỡi đỏ tươi hôn qυყ đầυ. Dụ Nhiên bị hắn liếʍ láp toàn thân căng chặt, bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ não phát vựng. Nhìn tóc đen Dụ Ngôn buông xuống giữa hai chân hắn, cổ trắng nõn.

Trên người Dụ Ngôn có một loại khí chất thanh quý cự người ngàn dặm, cử chỉ ưu nhã quý khí, dường như đối mọi sự đều không chút để ý, cười như không cười lại lộ ra hung ác. Luôn có thể trong lúc lơ đãng bắt lấy nhược điểm, chậm rãi tra tấn ngươi, làm ngươi sống không bằng chết.

Hắn nhìn qua Dụ Ngôn trước mặt người ngoài, như là một người khác. Bình tĩnh, tự phụ, miệng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu là có thể thay đổi mạch máu kinh tế toàn bộ thành phố H. Hắn đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống mọi người. Người phía dưới hao tâm tư lấy lòng hắn, liều mạng phụ họa hắn, hắn lại mặt mày đều chưa từng động một chút.

Người như vậy hiện tại lại làm chuyện như vậy, thu hồi lệ khí sủng hắn, mặt mày thanh lãnh phiếm mị khí. Môi mỏng ngày thường khép chật ngậm gậy thịt hắn. Tay ôm hai vυ' chảy sữa tươi hầu hạ hắn. Vòng eo mềm dẻo bày ra độ cung dụ hoặc. Như thế… Dâʍ đãиɠ.

Dụ Nhiên ở kɧoáı ©ảʍ bắn, bắn ở khoang miệng ướŧ áŧ, lại nóng lại nhiều. Dụ Ngôn không có rời khỏi, ngược lại ngậm càng sâu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực toàn bộ nuốt, mυ'ŧ vào một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, cong eo, ưu nhã giống như quý công tử ở yến hội dùng cơm.

Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn Dụ Nhiên, thất thần, vội vàng ôm mặt Dụ Nhiên, “Bảo bảo, ngươi…”

Dụ Nhiên nghi hoặc chớp chớp mắt, cảm thấy chóp mũi nóng nóng, hắn duỗi tay muốn sờ, bị Dụ Ngôn ngăn lại, ngón tay nắm mũi hắn, vội vàng nói, “Bảo bảo, ngươi chảy máu mũi.”

Dụ Nhiên đỏ mặt, mắt nhắm, hai tay ngoan ngoãn đặt trên ep Dụ Ngôn bất động.

Dụ Ngôn nhìn hắn thẹn thùng, đột nhiên cười, tươi cười càng lúc càng lớn, gần sát gò má hắn.

“Bảo bảo, ba ba đẹp như vậy sao? Đều chảy máu mũi. Ân ~”

Một tiếng ân lại nhu lại mị, mềm mại xoay tròn.

Dụ Nhiên không nói chuyện, lỗ tai lộ hồng, lấy hết can đảm nho nhỏ gật đầu.

Khuôn mặt thiếu niên phiếm hồng, lông mi nồng đậm mảnh dài hơi hơi run rẩy, tốt đẹp, ngoan ngoãn.

Dụ Ngôn cúi đầu, hôn lên môi hồng nhuận.