Bạch Tả ngơ ngác bị đẩy đi tắm rửa, đẩy đi sấy tóc, đẩy ngồi trên giường phòng cho khách, đẩy uống thuốc trị cảm, đẩy nằm xuống.
Cậu ôm chăn ấm áp có điểm chưa phục hồi tinh thần, mình, hiện tại ở nhà Lâm Lộ?
Đồ vật phòng cho khách mới tinh, vừa thấy chính là không dùng qua, có thể bảo trì sạch sẽ đại khái là công lao người giúp việc.
Nhưng chăn không có, hiện tại cái chăn cậu ôm vẫn là Lâm Lộ ngày hôm qua giặt phơi.
Bạch Tả chui vào trong chăn, hít vào một hơi thật sâu, có hương vị Lâm Lộ.
Cậu trộm đỏ mặt, nhưng hôm nay tiêu hao quá mức, từ trong nhà chạy ra, lại ở cửa Lâm lão sư đứng lâu lắm, cũng bị gió thổi lâu, cậu vốn đang nghĩ đến Lâm Lộ, chậm rãi liền ngủ.
Lâm Lộ lại không có giấc ngủ tốt như thế, hắn yên lặng điểm điếu thuốc.
Bạch Tả hắn biết, thậm chí ấn tượng rất khắc sâu, đây là hài tử xinh đẹp, nhưng làm Lâm Lộ ấn tượng sâu nhất, lại không phải cái này.
Lâm Lộ là hài tử bị bạo lực học đường.
Cao nhất, tuổi này rút đi tính trẻ con, chậm rãi nhiễm các loại màu sắc xã hội, học khéo đưa đẩy, học khách khí, khách khí trong xương cốt lại quái đản.
Nói đến buồn cười lại hợp tình, Bạch Tả bị cô lập, là bởi vì ban đầu, cậu cô đơn.
Liền nam sinh đi WC đều phải hô bằng dẫn bạn, Bạch Tả một người cứ như vậy khiến bị chú ý. (Cái qừn gì dị?)
Bọn họ đối cậu khách khí, lại nhịn không được ánh mắt khác thường.
Bạch Tả tựa hồ biến thành một con khỉ, bọn họ làm bộ không phải cố ý xem nhẹ cậu, lại nhịn không được nhìn đủ loại mắt.
Bọn họ đối cậu các loại khách khí, lại như đối cậu không khách khí.
Bạch Tả mỗi ngày đều trầm mặc, cậu nghĩ cách muốn nói nhiều chút, nhưng trong mắt người khác là hồng thủy, mãnh thú. Cậu có thử đi theo một bạn còn tính hữu hảo cùng đi ăn cơm, nhưng bằng hữu càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, muốn ném rớt cậu.
Cậu có thử nhiều cách, cùng lão sư câu thông, kết quả mỗi lần từ văn phòng ra tới ánh mắt đồng học đều càng thêm kỳ quái.
Mọi người đều nói, tâm tình mỗi ngày là cùng nói vô nghĩa nhiều ít thành tỉ lệ, vô nghĩa càng nhiều, tâm tình càng tốt.
Chính là Bạch Tả không có biện pháp nói chuyện, không có người nguyện ý nói chuyện với cậu.
Cậu có thử cùng bạn học mới chuyển trường lại đây chơi, cậu thân thiện cũng chơi được với bạn mới một ngày, nhưng “Bằng hữu” sau một ngày liền nhanh chóng làm rõ tình huống, bắt đầu xa lánh Bạch Tả, sợ hãi bản thân cùng cậu dính một chút quan hệ.
Bạch Tả chính là một người.
Nếu chỉ là cô lập, kia kỳ thật cũng coi như hảo.
Chính là trừ bỏ cô lập, còn có càng đáng sợ.
Phía trước cũng nói qua, đã có làm bộ khách khí “Giả đại nhân”, cũng có làm bộ uy phong “Giả lão đại”.
Vương Bát, như đậu xanh, đầy mặt đậu đậu, màu gan heo, tóc cùng mặt dày như nhau, đi đường túm túm.
Hắn tựa hồ muốn “Lập uy”, mà Bạch Tả, chính là đối tượng tốt nhất.
Hắn học(nhại, nhái theo đó) Bạch Tả đi đường, học Bạch Tả nói chuyện, cười nhạo quần áo cậu, cười nhạo Bạch Tả hết thảy, Bạch Tả ở phòng học sạc pin bị hắn rút xuống, Bạch Tả từ cửa sau đi ra ngoài, bị hắn ác ý cản đường.
Bạch Tả tựa hồ sắp điên rồi.
Chính là này hết thảy, mọi người đều cảm thấy thực buồn cười.
Mà Vương Bát kia, càng hăng hái.
Rốt cuộc có một ngày, Bạch Tả không có biện pháp nhịn.
Bạch Tả mua một con dao gọt hoa quả.