Tà Mị Tổng Tài Manh Sủng

Chương 3: Phấn hồng hằng ngày

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dùng xong bữa sáng, Phong Dật phải đi làm, bắt đầu lục tung vì hamster nhỏ chuẩn bị đồ ăn cùng nước sạch.

Hắn ở trên bàn cơm đặt trái cây cắt thành tiểu khối, còn một ít cá khô cùng đậu phộng đặt ở bên ngoài. Bố trí xong này đó, hắn âm thầm quyết định sau tan tầm mua chút thức ăn cho chuột trở về. Lúc này mới vỗ vỗ đầu hamster nhỏ, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở lại.”

Thương Sấu còn không biết Phong Dật nguyên lai cẩn thận như vậy, nhìn hắn dọn xong đồ ăn cùng nước ra cửa sau, tập tính hamster làm cậu nhanh chóng đem đồ ăn đóng gói cất giữ hảo. Su đó ngậm mấy cái tiểu cá khô cảm thấy mỹ mãn ra cửa, trộm đi theo phía sau Phong Dật.

Ân, nhật ký quan sát ân chủ ngày đầu tiên.

Ở trong ấn tượng Thương Sấu, Phong Dật ngày thường luôn là bộ dáng lười biếng vẫn luôn mang tươi cười, không nghĩ tới đối phương công tác lên nghiêm túc như vậy, nhấp môi khí thế mười phần.

Tuy rằng cho tới bây giờ, cậu còn không có phát hiện nguyện vọng ân chủ là cái gì, bất quá cậu không nóng nảy. Ghé vào trong một góc ẩn nấp, một bên hưởng thụ tiểu cá khô, một bên quan sát Phong Dật công tác —— có tiểu cá khô sinh hoạt thật tốt đẹp. (Moeeee)

Phong Dật bên kia luôn cảm thấy trong văn phòng ẩn ẩn có động tĩnh, chỉ là thời điểm hắn dừng lại động tác ngưng thần lắng nghe, lại biến mất.

Động tĩnh sột sột soạt soạt nhưng thật ra cực kỳ giống động tĩnh khi hamster nhỏ gặm trái cây trong nhà……

Phong Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu ném đi suy nghĩ, mới một ngày chẳng lẽ hắn cũng đã bắt đầu tưởng niệm?

……

Liên tiếp vài ngày, Thương Sấu quan sát đều không có chút nào tiến triển. Cậu chỉ cảm thấy Phong Dật sinh hoạt cũng quá quy luật, trừ bỏ đi làm, chính là về nhà dưỡng hamster nhỏ, cậu cảm thấy chính mình đều sắp bị tiểu cá khô uy thành một cái tiểu béo cầu.

Hôm nay, thời điểm nghỉ trưa, Thương Sấu theo lẽ thường đi theo phía sau Phong Dật, lại không cẩn thận làm ra tiếng động.

“Ai?” Phong Dật nhíu mày nhìn qua.

Lúc này tránh không khỏi, Thương Sấu thè lưỡi, ẩn thân sau cây cột thò đầu, đi ra.

Phong Dật nhướng mày, nhìn nhìn Thương Sấu hôm nay ăn mặc bạch áo thun quần jean, càng thêm có vẻ thanh triệt linh động.

“Ngươi như thế nào ở chỗ này?”

Thương Sấu tròng mắt xoay chuyển, “Ta, ta ở phụ cận tìm công tác.”

Nhìn động tác Thương Sấu thoáng có chút co quắp, Phong Dật còn tưởng rằng đối phương là lo lắng hắn không giúp cậu dưỡng tiểu sủng vật. Vì thế cười gật gật đầu, kéo dài ngữ điệu:

“Nga? Vậy tiểu đồng bọn ngươi đặt ở nhà ta……”

Thương Sấu trong lòng cả kinh, “Ân ân, ta lập tức liền tìm phòng ở, cho nên, kính nhờ lại dưỡng mấy ngày, nó thực ngoan.”

Nhìn Thương Sấu trợn tròn đôi mắt đen láy vội vội vàng vàng kính nhờ, Phong Dật liền cảm thấy trêu đùa cậu thực vui vẻ, hứng thú bừng bừng nói:

“Vậy ngươi muốn báo đáp ta như thế nào?”

Báo đáp? Thương Sấu nghe vậy trước mắt sáng ngời, kích động duỗi tay bắt lấy cánh tay Phong Dật, “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Phong Dật rũ mắt nhìn nhìn cổ tay trắng nõn thon dài trên cánh tay mình, trong lòng vừa động, cũng không trêu đùa cậu, đáy mắt ý cười nhu hoà.

“Kia mời ta ăn một bữa cơm đi.”

“A? Ngươi muốn, cũng chỉ là cùng đi ăn một bữa cơm sao?”

Thương Sấu phồng lên mặt bánh bao, có chút buồn bực. Này nhất định không phải nguyện vọng hắn, bởi vì nhiệm vụ bọn họ báo ân đều là có cảm ứng, chính là sau khi hắn nói xong, trong lòng cậu một chút phản ứng đều không có.

“Ân? Làm sao vậy?”

Phong Dật có chút không rõ nguyên do, người vừa mới còn hưng phấn như thế nào trong nháy mắt liền suy sụp, bất quá như vậy cũng thực đáng yêu là được.

“Không có gì……”

Thương Sấu xoa xoa mặt, quả nhiên nhiệm vụ không phải dễ dàng hoàn thành như vậy, cậu vẫn là chậm rãi quan sát đi. Hơn nữa ân chủ cũng là người rất tốt, không chỉ có thu lưu cậu một đêm, còn nguyện ý giúp cậu dưỡng hamster nhỏ. Cho nên, cậu quyết định, “Ta mang ngươi đi ăn thứ tốt!”

Phong Dật buồn cười nhìn bộ dáng Thương Sấu trong nháy mắt bốc lên ngôi sao! Gia hỏa này biến sắc mặt cũng thật mau!

Chỉ là, lúc Phong Dật một thân tây trang giày da đứng trên đường một tay cầm một cây kem ốc quế, quả thực dở khóc dở cười.

Hắn liếc mắt Thương Sấu bên người, cũng một tay một cây kem ốc quế, híp mắt vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ.

“Ngươi như thế nào không ăn?”

Thương Sấu nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt dưới ánh mặt trời như một ao nước trong thanh thấu làm người thoải mái thanh tân một đường đến đáy lòng.

Nguyên bản Phong Dật còn cảm thấy ở trên đường cái có chút xấu hổ, trong nháy mắt thả lỏng, ý cười nhu hòa, “Nhìn ngươi là đủ rồi.”

“Cái gì?”

Thương Sấu ngốc ngốc nhìn lại có chút không rõ nguyên do, bên môi dính một vòng bơ màu trắng có vẻ phá lệ ngốc manh.

Phong Dật nhìn đáy lòng vừa động, không khỏi nghiêng thân giơ tay giúp cậu lau. Ngón tay thon dài hơi lạnh ở bên môi chậm rãi vuốt ve dao động, khuôn mặt Phong Dật tuấn tú phóng đại gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời nhiệt độ mạc danh lên cao mặc dù ăn kem cũng không thể giảm xuống.

Thương Sấu trợn tròn không chớp mắt nhìn hắn, chính là tâm lại không thể hiểu được nhảy nhanh, thậm chí sắc mặt không chịu khống chế nhanh chóng đỏ lên.

Thời điểm mặt Phong Dật càng ngày càng gần, Thương Sấu đột nhiên giơ tay đẩy ra, xụ mặt nghiêm trang nói: “Ta ta ta còn có việc, đi trước.”

Nhìn người hoang mang rối loạn chạy đi, Phong Dật vốn dĩ thiếu chút nữa khống chế không được hôn lên “Phụt” một tiếng cười ra, lẩm bẩm tự nói, “Thật là……”