Tiểu Hồ Ly trở lại trong núi, bắt đầu cùng huynh đệ Tiểu Hoàng Oanh nói chuyện phiếm.
Tiểu Hồ Ly: “Ta quyết định, không đi câu dẫn thư sinh thiếu gia.”
Tiểu Hoàng Oanh: “Vì cái gì? Này không phải mộng tưởng của ngươi sao?”
Tiểu Hồ Ly: “Ta cảm thấy, đầu bếp kia… Khá tốt. Nấu cơm ăn ngon, đối ta cũng tốt.”
Hơn nữa… Thân thể cũng tốt, đặc biệt là eo. Những lời này, Tiểu Hồ Ly không dám nói.
Tiểu Hoàng Oanh: “Chậc chậc chậc, đây là ai câu dẫn ai nha? Cảm giác ngươi mới là kẻ bị câu dẫn tới mê muội.”
Tiểu Hồ Ly bắt đầu nói sang chuyện khác: “Ai? Gần đây như thế nào không thấy ngươi xuống núi?”
Tiểu Hoàng Oanh mồm miệng lanh lợi lập tức sửng sốt, bắt đầu lắp bắp: “Liền… Chính là cái kia… Lão bản hiệu sách… Hắn… Ai nha…. Hắn nói…”
Giọng y càng ngày càng nhỏ, lời phía sau đều không nghe được.
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, lời lúc sau đều nghe không được.
Tiểu Hồ Ly nghe mơ mơ màng màng. Vui lòng không tăng view cho bọn reup.