Corgi Nhà Ta Tên Tiểu Minh

Chương 3

Tiểu Minh nghiễm nhiên đã coi nhà Tống Minh Hiên trở thành nhà nó, mỗi tối muốn ghé vào nơi nào ngủ, liền ghé vào nơi đó ngủ.

Phương Bằng đối điều này thập phần bất đắc dĩ, Tống Minh Hiên lại vẫn luôn dung túng.

Tuy trong sinh hoạt hai người ở chung thật sự tự nhiên, Phương Bằng lại cảm thấy mình như Tiểu Minh được Tống Minh Hiên đối đãi.

Thật là không có biện pháp…

Sau một tuần, mẹ Phương Bằng cũng không có biện pháp tiếp tục ở bên ngoài, trước khi về nhà gọi điện thoại cho cậu, nói cậu có thể về nhà.

Cái này, Phương Bằng, Tiểu Minh, Tống Minh Hiên, hai người một cẩu đều tỏ vẻ có chút không nỡ.

Phương Bằng luôn cảm thấy, rời đi nhà Tống Minh Hiên, cho dù mỗi buổi sáng còn cùng nhau chơi bóng, mỗi ngày đều có thể gặp, lại cũng không giống ở cùng một chỗ, mặc kệ tâm hay thân thể đều cách rất gần.

Bất quá không có biện pháp, rốt cuộc cũng không thể luôn ở trong nhà người khác, không về nhà mình.

Tuy chỉ ở một tuần, đồ vật linh tinh vụn vặt của cậu cùng Tiểu Minh không ít, một bên xếp vào từng cái, Phương Bằng một bên nhớ lại một tuần này. Mang theo hành lý, một tay khác nắm dây dắt Tiểu Minh, đứng ở cửa đổi giày, cậu nói với Tống Minh Hiên vẫn luôn nhìn mình:

“Tôi đi rồi, tuần này phiền toái anh chiếu cố, về sau cũng tới nhà của tôi chơi đi.”

Tống Minh Hiên nhướng mày, “Còn có cái gì muốn nói với tôi hay không?”

“A, đã quên, ngày mai gặp.”

Tống Minh Hiên không nói gì nữa, lại một phen ôm cậu, ở trên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

“Anh thích em, em có thể, cùng anh ở bên nhau sao?”

“Gâu!”

– Hết chính văn bằng lời của bé Corgi đồng ý gả cậu chủ –
Chương 2: Phiên Ngoại
1.

Sau khi Phương Bằng cùng Tống Minh Hiên bên nhau, cả ngày hai người đều hận không thể dính nhau.

Tiểu Minh không cam lòng làm một bóng đèn cô độc cùng cẩu độc thân, cho nên lại bắt đầu chạy tới quấy rầy Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng không chịu nổi nỗi phiền này.

Rốt cuộc có một ngày, Tiểu Hồng không thể nhịn được nữa.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!!!”

Sau đó bắt đầu rượt Tiểu Minh.

Phương Bằng ở một bên vui sướиɠ khi cẩu gặp họa, Tống Minh Hiên mượn cơ hội này, thừa dịp bà cụ bên cạnh không chú ý, cúi đầu hôn một cái trên mặt cậu.

Phương Bằng lại đỏ mặt, giả vờ tức giận chạy đến một bên không nhìn hắn.

Sáng ngày hôm sau, lúc bà cụ còn chưa tới, Phương Bằng như cũ sớm mà đi sân bóng rổ chơi bóng, thuận tiện chờ Tống Minh Hiên một chút.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, người lại không tới.

Cậu có chút lo lắng, sau khi tạm biệt bà cụ, đi về phía nhà Tống Minh Hiên.

Trên đường đi ngang qua một mảnh rừng cây nhỏ, cậu bị kéo vào một phen.

Tiểu Minh biết là Tống Minh Hiên, cũng liền ở một bên tùy tiện lắc lắc, tự mình chơi vui vẻ.

Cậu liều mạng giãy giụa, trên mặt vẫn bị hôn một cái. Hơi thở quen thuộc làm cậu ý thức được đây là ai.

Cậu xoay người phải rời khỏi, lại bị người nọ ôm chặt.

Cằm đặt trên vai hắn, sau lưng dựa vào ngực hắn dày rộng, sau tai là hắn vững vàng hô hấp…

“Thực xin lỗi… Anh chỉ là… Muốn hôn hôn em.”

Phương Bằng chưa nói cái gì, chỉ là xoay người, nhẹ nhàng tránh thoát Tống Minh Hiên ôm ấp, kéo hắn qua.

“Loại chuyện này, em chủ động thì tốt rồi.”

2.

Chị họ Phương Bằng gần đây si mê làm các loại đồ ngọt, vì thế cậu nhận được một khối bánh kem thủ công tinh xảo.

Cậu hứng thú bừng bừng tới nhà Tống Minh Hiên, muốn cùng hắn ăn.

Đặt tới trên bàn, cậu ăn một ngụm.

Cũng không nhai liền nuốt xuống.

Vội vàng xua tay làm Tống Minh Hiên ăn.

Cậu còn tưởng rằng sẽ ăn rất ngon, liền ăn một mồm to.

Kết quả…

Phương Bằng vội vã chạy về nhà, hai người từng người chiếm cứ WC nhà mình, đều không có ra…

Đây giống như muốn dùng đồ ăn trói tâm nam nhân nhưng không cẩn thận dùng quá sức cho nên:

Tan nát cõi lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Ngắn kết thúc rồi.

Kỳ thật cái thứ hai, chính là tôi phun tào chị mình làm bánh kem.

Ừm… Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.