Chuơng 4
Edit: MOE (Thiên Ngọc)Văn Đông ngốc là bởi vì rong huyết, thời gian sốc sau khi sinh quá dài, não thiếu Oxy dẫn phát bệnh biến chứng.
Nhưng Lý Phi Phàm phát hiện lão bà hắn giống như khôi phục không tồi.
Ngẫu nhiên một ngày, hắn ra cửa quên lấy đồ trở về, phát hiện lão bà ở phòng ngủ đi bộ, y ném viên thuốc, quỳ gối cùng hài tử trong nôi nói nhỏ.
“Lúc này hẳn là dọa daddy của ngươi.”
Đông Đông đối với hài tử cười, “Lại qua một thời gian ta nói cho hắn ta bình phục, xem như trừng phạt hắn gạt ta nhiều năm như vậy.”
Lý Phi Phàm nghe được, tuy rằng mừng như điên, nhưng không vạch trần lão bà nói dối, tận tâm tận lực phối hợp Văn Đông diễn kịch.
Đêm đó hắn trở về, lại nhìn đến Văn Đông ôm một con gấu màu tím mới tinh giống mô giống dạng* giả ngu. (*tượng tự ra ngô ra khoai)
Lý Phi Phàm nắm một bàn tay Văn Đông: “Ngươi càng thích gấu, hay thích ta?”
Văn Đông không cần nghĩ ngợi: “Ta thích gấu.”
Lý Phi Phàm: “…Nga.”
Văn Đông vì thế chuyên tâm mặc quần áo cho con gấu, hắn nói: “Kia vừa lúc nhi tử chưa có tên, gọi Lý Hùng cũng tốt.” (Hùng = gấu~)
Văn Đông khϊếp sợ, nghĩ thầm này con mẹ nó rốt cuộc ai ngốc, hào môn thiếu gia nào tên X Hùng? (X là họ)
Vì thế y lã chã chực khóc, ủy khuất: “Không cần, Hùng là tên gấu nhỏ của ta.”
Lý Phi Phàm vui vẻ, nghĩ thầm Đông Đông nếu là diễn viên cũng là phái thực lực.
Vì thế hắn nói: “Kia gọi Lý Phi Hùng.” (Phi = không, không phải)
Văn Đông sắp khóc không hết nước, lau vài giọt nước mắt: “Không cần ~”
Lý Phi Phàm nói: “Kia Đông Đông cảm thấy tên gì tốt?”
Văn Đông tức giận lắc đầu: “Không biết, dù sao đó là nhi tử ngươi.”
Lý Phi Phàm ôm y hôn môi, hôn hôn nổi lên tà hỏa, đè người trên giường khi dễ một hồi. Văn Đông từ khi khôi phục liền nghe theo hắn, tính tình y vốn dĩ mềm, chỉ cần nam nhân đối y ôn nhu săn sóc, y cũng sẽ vui vẻ tiếp thu.
“Đông Đông, chúng ta kết hôn được không?”
Lý Phi Phàm ôn nhu nói, Văn Đông cúi đầu, không nói được cũng không nói không được, thẳng đến Lý Phi Phàm mang một chiếc nhẫn lên ngón tay y thon dài, y yên lặng nhìn hắn liếc mắt một cái.
Liếc mắt một cái kia như có rất nhiều tình tố, nhưng duy độc không có chút nào oán hận.
Nhẫn cứ như vậy mang, lại không có tháo xuống.
Ở ngày sinh nhật Văn Đông, Lý Phi Phàm mở yến hội cưới vị hôn phu vào cửa, long trọng cho vị hôn phu của hắn chính danh.
“Vất vả ngươi Đông Đông.”
Lý Phi Phàm sờ sờ tay y, “Về sau sẽ không lại làm ngươi chịu khổ.”
Văn Đông nhìn nhẫn như suy tư cái gì.
Đêm tân hôn, một thân hồng Văn Đông rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngươi đã sớm biết ta khôi phục, vì cái gì còn dung túng ta như vậy?”
Mặc lễ phục kiểu Trung Quốc Lý Phi Phàm đang chơi với nhi tử, hắn nhẹ giọng: “Không có dung túng ngươi, ta muốn cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, về sau ngươi muốn làm cái gì, có thể cùng ta nói.”
Văn Đông đứng ở mép giường nói: “Ta muốn học vẽ tranh.”
Lý Phi Phàm gật gật đầu: “Vậy học đi.”
“Muốn đi một chút, rời đi nơi này, đi Châu Âu học.”
Văn Đông cho rằng Lý Phi Phàm sẽ không nguyện ý, nhưng hắn gật đầu, nói: “Được.”
Văn Đông vì thế đánh bạo: “Ta nửa đời trước cùng ngươi dây dưa không rõ, đều không phải là ý ta, ta không ủng hộ khế ước hôn nhân, cho nên ta muốn tạm thời cùng ngươi tách ra.”
Văn Đông đều chuẩn bị tâm lý thật tốt bị mắng, nhưng Lý Phi Phàm ngoài dự đoán nói: “Ân, được.”
Hắn nghĩ thầm như vậy cũng tốt, hắn có thể lại truy người này về, lần này nhất định đứng đắn truy, tốn tâm tư lấy lòng lão bà, đền bù chỗ đã từng trống.
Hắn biết Đông Đông mềm lòng, nếu thật sự vô tình, Đông Đông đã cự tuyệt cùng hắn kết hôn.
Cho nên hắn một mình một người làm cha, biết Đông Đông muốn gấu bông, còn sẽ tay trái ôm nhi tử, tay phải ôm gấu nhỏ, lên máy bay đi Hà Lan nhìn Đông Đông.
Mỗi tuần hắn đều phải bay đi, tự tay tặng hoa cho lão bà, dùng tiếng Anh niệm mười bốn dòng thơ Shakespeare.
Mùa đông tới rồi, thời tiết lạnh, kỳ động dục của Lý Phi Phàm cũng tới rồi, hắn lẻ loi một mình bay qua, liền ở chỗ Đông Đông.
Đông Đông không cự tuyệt hắn, y như cũng có chút kích động, nhỏ vụn hôn môi dừng ở trên mặt Alpha của mình nói: “Lý Phi Phàm, ngươi cuối cùng cũng trưởng thành.”
Lý Phi Phàm xoa xoa mặt y: “Ta vẫn luôn rất lớn.” (Ý anh là chỗ khác)
Văn Đông đẩy hắn ra, cầm một bức họa lại đây ném cho hắn, là một con gấu nhỏ màu tím.
“Đưa cho ngươi.”
Văn Đông thở dài, “Ngươi tặng ta nhiều gấu như vậy, ta cũng đưa ngươi một con.”
“Ngươi đã sớm đưa qua.”
“Ân?”
“Nhi tử kêu Hùng Hùng.”
Lý Phi Phàm hôn gáy Văn Đông, “Tiểu Hùng nhớ ngươi, ngươi có rảnh… Liền về nhà đi.”
Văn Đông cong mắt cười, nghĩ thầm mùa xuân sắp tới rồi, là thời điểm về nhà.
End