Tiểu Tao Cúc

Chương 7: Tiểu cúc kinh hỉ play (Hoàn)

Edit: MOE (Thien Ngọc)

Ta là Tiểu Cúc, bởi vì nguyên nhân sáng nay, ta không có uy no thúc thúc, cho nên ta muốn đêm nay cấp thúc thúc một kinh hỉ.

Hiện tại đã 7 giờ tối, tới thời gian nên ăn cơm, vì bảo trì tiểu huyệt ướŧ áŧ, ta dọc theo đường đi hai huyệt đều kẹp khiêu đản, ta gắt gao khống chế du͙© vọиɠ, cắn môi không cho ngâm kêu thoát ra. Nhà ăn, a di làm rất nhiều cho ta ăn, thời điểm ta tìm vị trí ngồi xuống, khiêu đản trong cơ thể nhảy lên càng mãnh, ta gắt gao kẹp hai chân, sợ dâʍ ɖị©ɧ chảy ra. Đỏ mặt ăn cơm, ta đột nhiên thấy thúc thúc, mặt càng thêm đỏ, thúc thúc nhìn đến ta, đối ta cười cười, bưng cơm ngồi đối diện ta.

“Tiểu Cúc mặt thế nào hồng  như vậy a, phát sốt sao?”

“Không có.”

Ta nỗ lực từ trong miệng bài trừ một câu, vẫn luôn khắc chế, sợ chính mình rêи ɾỉ lên. Thúc thúc nhìn chằm chằm ta đã lâu, đột nhiên cười:

“Tiểu Cúc thật đúng là phát tao.”

Hắn đứng dậy hướng ta đi tới, ngồi bên cạnh ta, bắt đầu ăn cơm. Mặt ngoài thúc thúc là ăn cơm, nhưng dưới bàn, ta thúc thúc vuốt ve dươиɠ ѵậŧ ta.

“Ân ha… thúc thúc… nơi này có người… ân ha.”

Ta bị làm đành phải nhỏ giọng rêи ɾỉ.

“A, Tiểu Cúc tiểu huyệt thật nhiều thủy a.”

Thúc thúc đã duỗi tay vói vào trong quần ta, vuốt ve tao huyệt.

“Ân ha… thúc thúc… đừng đυ.ng nơi này… ha a.”

Dâʍ ŧᏂủy̠ ta tràn ra, sũng nước quần. May mắn ta cùng thúc thúc ngồi góc hẻo lánh nhất, xung quanh không có người, hơn nữa vẫn đưa lưng về phía những người ăn cơm.

“Thúc thúc, ha a… buổi tối tới phòng Tiểu Cúc đi… ân a…”

“Hảo.”

Tay thúc thúc cuối cùng xoa âm thần một chút liền rút ra, trên ngón tay thúc thúc có bạch trọc, hắn đối với ta liếʍ liếʍ.

“Nướ© ŧıểυ Cúc ăn ngon thật, thúc thúc thực chờ mong buổi tối.”

Ta đỏ mặt, đứng dậy bưng lên cơm liền đi.

“Từ từ”, thúc thúc giữ chặt ta, đem một kiện áo khoác giúp ta vây quanh ở trên eo.

“Cảm ơn thúc thúc.”

Thúc thúc thật săn sóc, thật là rất thích thúc thúc a.

Ta trở lại phòng trước tắm rửa một cái, sau đó lau khô thân thể, mặc quần áo liền bò vào ổ chăn. “Kẽo kẹt” cửa mở, thúc thúc vào được.

“Thúc thúc.” Ta hướng vứt mị nhãn.

“Tiểu Cúc thật tao.”

Thúc thúc cười đi tới, thúc thúc đem công cụ mang lại đây đặt trên giường.

“Thúc thúc đi trước tắm rửa.”

“Hảo.” Ta ứng ứng.

WC truyền đến tiếng nước, qua một lát, tiếng nước đình chỉ, thúc thúc trần trụi thân thể ra tới. Đại dươиɠ ѵậŧ thúc thúc hùng vĩ đứng thẳng, hắn ngồi ở mép giường lau tóc.

“Thúc thúc, Tiểu Cúc tới giúp ngươi.”

Ta từ ổ chăn ra tới, thúc thúc nhìn ta hô hấp đột nhiên tăng thêm, ta biết ta đã thành công câu dẫn thúc thúc. Ta mặc trên thân chính là nội y trong suốt, hai đầṳ ѵú như ẩn như hiện, hạ thân mặc là chữ quần Đinh (丁) gắt gao phác hoạ.

“Thúc thúc, Tiểu Cúc khiêu vũ cho ngươi xem.”

Ta đối thúc thúc vặn vẹo cái mông, sau đó tách đùi, cong lưng, ta biết thúc thúc nhất định sẽ thấy hậu huyệt mê người của ta, ta cố ý mở lớn hậu huyệt chút, làm thúc thúc nhìn rõ ràng hơn. Xoay người, ta dùng tay vuốt ve ngực, âm thần dưới thân tinh tế tách vải ra, loáng thoáng thấy nó mạo dâʍ ŧᏂủy̠.

“Khiêu vũ xong rồi thúc thúc.”

Ta khép lại chân, cố ý bỏ qua du͙© vọиɠ thúc thúc dâng lên.

“Tiểu Cúc nhảy giỏi quá, tới, hảo hảo làm thúc thúc nhìn xem Tiểu Cúc.”

Thúc thúc đem ta kéo xuống, ngồi vào trên giường. Tay tách đùi ta ra.

“Tiểu Cúc nơi này thật xinh đẹp.”

Thúc thúc dùng tay vuốt ve âm môi ta, lôi kéo trước vải mịn, vải mịn rơi vào âm thần thật sâu, thúc thúc đè lại âm thần ta nhanh chóng run rẩy.

“Ân a… a a…”

Du͙© vọиɠ ta cũng bốc cháy lên, thúc thúc liếʍ đầṳ ѵú ta, nội y bị liếʍ ướt, đầṳ ѵú càng thêm rõ ràng, thúc thúc ngậm lấy nó, nhẹ nhàng lôi kéo.

“Ân hừ… ha… thúc thúc… tao huyệt Tiểu Cúc hảo hư không.”

Thúc thúc đem ngón tay vói vào, đỉnh đến chỗ sâu nhất, sau đó mãnh liệt chọc vào rút ra. Ta tự mình dùng ngón tay đùa bỡn hậu huyệt.

“Ha a… hảo sướиɠ”

Cứ như vậy tới tới lui lui ra vào một hồi, thúc thúc cởi nội y ta, bắt đầu mυ'ŧ vào đầṳ ѵú, đầṳ ѵú trở nên đỏ bừng.

“Tiểu Cúc ngươi nói nơi này có thể hút ra sữa sao?”

“Ân a… thúc thúc… đầṳ ѵú Tiểu Cúc có thể.”

Thúc thúc dùng sức mυ'ŧ vào, ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâʍ ŧᏂủy̠ càng ngày càng nhiều.

“A a…” Đầṳ ѵú bị hút hảo sảng, đột nhiên phun ra thủy.

“Tiểu Cúc giỏi quá.” Thúc thúc lại huý hút.

“Uống ngon thật, Tiểu Cúc tao nhũ thủy.”

Thúc thúc tách ra âm thần ta, dùng đầu lưỡi liếʍ, đem dâʍ ɖị©ɧ ta bôi pên Chấn Động Bổng nhét vào làm tao huyệt ta hàm chứa, còn đem khiêu đản để vào hậu huyệt ta.

“A a a… hảo sướиɠ… thật thoải mái… ha a.”

Khiêu đản cùng Chấn Động Bổng không ngừng run rẩy, cọ xát nhục bích ta, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm ta mẫn cảm, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy.

“Tiểu Cúc, thúc thúc cho ngươi ăn ngon.”

Thúc thúc đem đại dươиɠ ѵậŧ hắn đặt bên miệng ta, ta tiến lên, mê luyến liếʍ. Bởi vì đã làm rất nhiều lần, cho nên học xong kỹ xảo như thế nào làm thúc thúc thoải mái. Ta trước dùng đầu lưỡi thổi mạnh quy khẩu, sau đó chậm rãi trượt xuống liếʍ một chút, ngậm lấy đại trứng hai bên, nhẹ nhàng ở trong miệng gặm cắn, cuối cùng đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ thúc thúc ngậm lấy. Nó rất lớn thực cứng, ta ở trong miệng có thể cảm thụ đến, ta không ngừng phun ra nuốt vào, dùng miệng cọ xát nó.

“Ha a, Tiểu Cúc càng ngày càng hảo.”

Thúc thúc bị ta hầu hạ thực thoải mái, ta nghe thấy thúc thúc tán dương liền càng thêm ra sức, khiêu đản ở hậu huyệt ta nhảy lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ mẫn cảm ta. Chấn Động Bổng dùng sức thao lộng tao huyệt ta, ta cơ khát khó nhịn kẹp chặt chân, muốn cho Chấn Động Bổng càng nhập huyệt ta. Thúc thúc đem chốt mở chính đến cao nhất. Miệng ta hàm chứa kê ba thúc thúc, nước bọt vẫn luôn rơi xuống, mông cũng kẹp chặt khiêu đản, khống chế không được vặn vẹo, thúc thúc ngồi ở trên giường, dùng chân xoa nắn tiểu côn ŧᏂịŧ ta.

“Ngô ân… ân hừ ngô ngô ngô.”

Kɧoáı ©ảʍ thật lớn làm toàn thân ta run rẩy, thúc thúc kêu ta buông miệng, đưa tay ấn Chấn Động Bổng, sau đó mạnh mẽ quấy.

“A a a… ha a… a… a a… ân ha.”

Thúc thúc đem gậy cùng khiêu đản lập tức rút ra.

“Ha a… ha a… thúc thúc… thật thoải mái… ân a… Tiểu Cúc bắn… ân ha.”

Tiểu kê ba ta bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tao huyệt cũng triều thổi, rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, thúc thúc dùng ngón tay hướng bên trong đảo.

“Ân a… thúc thúc.”

Ta ngâm kêu, thúc thúc đem nâng lên chân ta, động thân liền đi vào.

“Ha a… thật thoải mái… thúc thúc thật lớn.”

Thúc thúc dùng đại dươиɠ ѵậŧ thao lộng ta, cắm chỗ sâu nhất kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta. Đầṳ ѵú ta cũng đứng lên, ta nhéo nó, từng trận kɧoáı ©ảʍ làm tao huyệt càng thêm ướŧ áŧ. Hậu huyệt ta không chịu nổi, ta cầm lấy khiêu đản vừa mới dùng qua, nhét vào.

“Ha a a… hảo sảng… ân a…” Ta vặn vẹo mông.

“Thật là dâʍ đãиɠ a Tiểu Cúc.”

Thúc thúc mạnh mẽ đâm vào rút ra, phát ra thanh âm “Bạch bạch bạch” dươиɠ ѵậŧ cùng nhục bích va chạm.

Thúc thúc lấy ra khóa hành hoàn tròng lên dươиɠ ѵậŧ ta.

“A ha… thúc thúc… ân a.”

Thúc thúc vẫn luôn mãnh thao âʍ đa͙σ ta, đại dươиɠ ѵậŧ qua lại trừu sáp. Nhục bổng ta thật là khó chịu, du͙© vọиɠ bị khóa lại, phát tiết không ra, nhưng kɧoáı ©ảʍ dưới huyệt lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta, ta quên mình ngâm kêu.

“A a a… thúc thúc… ha a, Tiểu Cúc hảo sướиɠ… đại kê ba thúc thúc hảo bổng.. a a… nhưng là… ha a… Tiểu Cúc muốn bắn, thúc thúc lấy ra được không?”

“Không được, Tiểu Cúc nhẫn nhẫn.”

Thúc thúc dùng cự vật hung hăng âu yếm tao huyệt ta, đem khiêu đản mở đến lớn nhất.

“A a a… ha a… thúc thúc… Tiểu Cúc chịu không nổi… aa… hảo sướиɠ, Tiểu Cúc muốn bắn…”

Dương cụ thúc thúc cọ xát nhục bích ta, thong thả ra vào. Da^ʍ huyệt mặt sau đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuồng lưu dâʍ ɖị©ɧ. Rốt cuộc thúc thúc rút ra, tao huyệt nhịn không được triều thổi, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra. Thúc thúc làm ta lấy miệng ngậm hắn, sau đó lại ở trong miệng ta thao lộng một lát, lúc sau tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào miệng ta.

“Ha a… ân a… thúc thúc hảo hảo ăn” Ta đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ thúc thúc đều ăn.

“Kia thúc thúc tới nếm thử Tiểu Cúc có ăn được không.”

Thúc thúc đem ngọc trụ ta ngậm lấy. Một khắc mở ra khóa hành hoàn kia, thân thể ta hưng phấn run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun tới, thúc thúc liếʍ dươиɠ ѵậŧ ta, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ ta ăn sạch sẽ.

“Tiểu Cúc cũng ăn rất ngon.”

Thúc thúc tắt đi khiêu đản, đem khiêu đản rút ra.

“Tiểu Cúc chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ a.”

Trong tay thúc thúc đều là dâʍ ŧᏂủy̠ ta chảy ra.

“Tiểu Cúc nếm thử.”

Ta cúi đầu liếʍ liếʍ

“Tiểu Cúc cảm thấy ăn ngon sao?”

“Ân, Tiểu Cúc cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ chính mình ăn rất ngon, thúc thúc cũng muốn nếm thử sao?”

“Hảo”

Thúc thúc đem cái mông ta tách ra, lộ ra nụ hoa co rụt lại căng thẳng, còn lưu dâʍ ŧᏂủy̠. Thúc thúc mυ'ŧ vào một ngụ

“Ân a, thúc thúc, cảm thấy thế nào?”

“Ăn ngon.”

Thúc thúc liếʍ liếʍ môi, “Đi tắm rửa đi.”

“Ân”

Thúc thúc ôm ta đi WC, cùng ta lại tắm một lần.

“Ngủ ngon, Tiểu Cúc.”

Thúc thúc ôn nhu hôn trán ta.

“Ngủ ngon, thúc thúc.”

Ta ôm chặt thúc thúc, thích nhất thúc thúc.

– Hoàn –