Vừa Ý Em Thật Lâu

Chương 7: Từ nay về sau có thể làm càn play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nhung Cảnh ôm Trừng Tuyên vào phòng tắm, mở vòi sen, nước ấm ập vào trước mặt đến trên lưng Trừng Tuyên làm cậu run lập cập.

Nhung Cảnh rút ra ngón tay nhét ở tiểu huyệt, không có ngón tay chặn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thể dịch hỗn hợp tranh nhau chảy ra. Hậu huyệt bị thao hồng hồng chảy chất lỏng bạch bạch, có vẻ phá lệ sắc tình, Nhung Cảnh nhìn lại muốn đề thương lại đến một lần. Đáng tiếc Trừng Tuyên là lần đầu tiên không thể quá làm càn, Nhung Cảnh chỉ có thể dùng tay Trừng Tuyên loát lộng. Tay Trừng Tuyên bạch bạch nộn nộn mềm như bông lộng lên so với tay hắn thoải mái sướиɠ hơn nhiều.

Rửa sạch xong hai người, Nhung Cảnh ôm Trừng Tuyên công chúa lên giường, lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng đặt ở tủ đầu giường chủ mưu đã lâu, đổ một đống ở giữa, đến bên ngoài tiểu nhục huyệt Trừng Tuyên thoa thuốc. Trừng Tuyên cảm nhận được thuốc mỡ mát lạnh, môi bị gặm cắn sưng đỏ phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ.

Nhung Cảnh thoa hảo sau đó thật cẩn thận đem đầu Trừng Tuyên gối lên cánh tay hắn, mặt đối mặt đem cậu vòng trong ngực hôn hôn liền tắt đèn.

Sáng hôm sau, Trừng Tuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, chuẩn bị lười nhác vươn vai bắt đầu một ngày mới đã bị đau đảo trở về.

“A a a, đau quá a, như thế nào sẽ đau như vậy a, đau đầu, thân thể cũng đau, vì cái gì mông cũng sẽ đau, này không khoa học a!!”

Nói xong tay không tự giác sờ lên tiểu cúc hoa ẩn ẩn đau, một tay khác bắt đầu mát xa phần eo, bắt đầu hồi tưởng ngày hôm qua đã xảy ra cái gì.

‘Cộc cộc’ cửa bị gõ vang.

“Vào đi.”

Trừng Tuyên nghi hoặc nhìn cánh cửa không quá quen thuộc nói.

“Tuyên Tuyên, em tỉnh sao, anh cho em nấu chén cháo.”

Nhung Cảnh đẩy cửa vào nhìn Trừng Tuyên ngốc ngốc.

“Nhung Cảnh, anh như thế nào ở chỗ này, a, đúng rồi, nơi này là nhà anh, tôi nói như thế nào cửa này căn phòng này không quá giống nhau.”

Nhung Cảnh đem cháo đặt ở tủ đầu giường, cười xoa xoa đầu tóc cậu lộn xộn.

“Hôm qua Tuyên Tuyên ở nhà anh nấu cơm a, cơm nước xong em uống say liền ngủ ở nhà anh, tới, đánh răng rửa mặt uống cháo.”

“Chính là mông tôi đau quá tôi…”

Không chờ Trừng Tuyên nói xong, Nhung Cảnh liền xốc lên chăn Trừng Tuyên, một cái ôm công chúa đem Trừng Tuyên ôm lên, bước đi hướng phòng tắm.

“Nhung Cảnh, Nhung Cảnh, anh không cần ôm tôi như vậy, tôi có thể tự đi a.”

Vừa mới dứt lời, Nhung Cảnh liền ở trước bồn rửa tay buông Trừng Tuyên xuống, từ phía sau ôm cậu, xả nước nặn kem đánh răng cho cậu. Trừng Tuyên nhìn đồ dùng rửa mặt, bị Nhung Cảnh ôm cả người như vậy ngây người, thẳng đến Nhung Cảnh đem bàn chải đánh răng nhét vào trong tay mới phản ứng lại nháy mắt mặt liền đỏ, nói cảm ơn liền cúi đầu đánh răng rửa mặt.

Nhung Cảnh khóe miệng giơ lên nhìn Trừng Tuyên ngây ngốc, tiến đến bên tai cậu dùng thanh âm đặc biệt trầm thấp nói:

“Sự tính ngày hôm qua Tuyên Tuyên đều đã quên sao, ân?”

“A, chuyện gì,”

Trừng Tuyên nghe được giọng Nhung Cảnh so ngày thường còn trầm thấp có chút động tình, Nhung Cảnh nói như vậy quả thực dễ nghe, không muốn không muốn.

“Tuyên Tuyên thật sự không nhớ ra sao?”

Trừng Tuyên nghe được liền bắt đầu nỗ lực hồi tưởng, lỗ tai lại bắt đầu phiếm hồng, đột nhiên tay Nhung Cảnh sờ lên mông Trừng Tuyên còn bóp nhẹ vài cái, lúc này Trừng Tuyên tất cả đều nghĩ tới, cả người phát run, làn da không chịu khống chế phiếm đỏ.

“Tuyên Tuyên ngày hôm qua chính là đặc biệt đặc biệt đặc biệt nhiệt tình đâu, làm anh đều có điểm cầm giữ không được, nếu không phải em là lần đầu tiên, thật muốn thao em hôm nay không xuống giường được.”

Trừng Tuyên nghe được lời này xấu hổ không cẩn thận sặc kem đánh răng, bắt đầu không ngừng ho khan, Nhung Cảnh đưa nước, vuốt lưng cho cậu mới bình ổn.

Trừng Tuyên nhận nước liền vẩy trên mặt, rửa mặt xong cuối cùng không cảm thấy trên mặt nóng lên nữa. Lau khô mặt mới phát hiện tay trên mông lại đã trở lại, còn cách qυầи ɭóŧ hướng tiểu cúc hoa cậu chọc. Trừng Tuyên vội vàng duỗi tay giữ chặt tay kia làm càn, chuẩn bị nói gì đó đã bị Nhung Cảnh ôm trở lại giường.

“Nhung Cảnh, ngày hôm qua em…”

“Ngày hôm qua em thực nhiệt tình thực chủ động, kêu anh hung hăng thao em, tới đây uống nước đem cháo uống lên.”

Trừng Tuyên uống nước xong tiếp nhận chén cháo, nuốt xong bắt đầu giải thích:

“Nhung Cảnh, ngày hôm qua em không phải cố ý như vậy, em cũng không biết mình uống say sẽ như vậy, anh không cần sinh khí a.”

“Anh không có sinh khí, anh thực vui vẻ em có thể cùng anh nói em thích anh yêu anh.”

“Em em em ngày hôm qua hướng anh nói như vậy sao, anh không cần…”

“Ân, anh cũng thực yêu em, hơn nữa cũng thật lâu thật lâu.”

Trừng Tuyên khẩn trương chuẩn bị hướng Nhung Cảnh giải thích ngày hôm qua say rượu chân ngôn(lời nói thật~) bị những lời này của Nhung Cảnh đánh gãy, khóe mắt đột nhiên liền đỏ.

“Em em em, Nhung Cảnh em…”

“Tiểu ngốc, em thích anh anh thực vui vẻ, vậy em cùng anh ở bên nhau.”

“Muốn muốn muốn, muốn cùng anh ở bên nhau.”

Nhung Cảnh nghe xong cười xoa mặt Trừng Tuyên.

“Em hôm nay liền ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi, anh đã thoa thuốc cho em, anh đi làm cơm trưa, em muốn đến phòng khách ngồi sao.”

“A, a tốt”

Nói xong đã bị Nhung Cảnh ôm rời khỏi phòng ngủ, đặt trên sô pha.

“Em ngồi, anh ở phòng bếp, có việc gọi anh.”

“Đã biết, anh mau đi đi.”

Buông tay vòng trên cổ Nhung Cảnh, Trừng Tuyên đỏ mặt cúi đầu nói.