Tiểu Miêu Gợi Cảm, Tại Tuyến Câu Dẫn

Chương 20: Chủ động bò giường + video bắt gian (H)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thanh Hề chính thức dọn tới đối diện, Thời Tiểu Miêu vô cùng hưng phấn, hận không thể mỗi ngày chạy tới nhà hắn. Chỉ cần buổi sáng mở mắt, đơn giản rửa mặt là chạy vào nhà Thanh Hề.

Hai người không nói chuyện phiếm gì, vì Thời Tiểu Miêu vừa thấy hắn là nói lắp, ngây ngô nhìn chằm chằm hắn có thể nhìn một ngày.

“Cậu không có công tác sao?”

Thanh Hề mới vừa rời giường, bưng nước uống, có chút bất đắc dĩ nhìn người đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Mỗi sáng sớm, Thời Tiểu Miêu chạy đến bắt đầu gõ cửa, ồn ào không thôi, hắn bất đắc dĩ nói mật mã cho cậu tự vào.

“Không có nha.”

Thời Tiểu Miêu lắc lắc đầu, cảm thấy xuất phát từ lễ phép, cũng hỏi một câu:

“Anh không đi làm sao? Là không có công tác sao?”

“!”

Thanh Hề bị nghẹn tạc mao:

“Tôi đây là nghỉ phép!”

Bước đến trước mặt cậu, bóp chặt mặt nhỏ, chọc Thời Tiểu Miêu nước mắt lưng tròng.

“Nga.”

Hết một ngày, Thời Tiểu Miêu lưu luyến về chung cư mình.

Nằm trên giường đang định ngủ, thân thể chấn động, không tốt lắm. Cậu cảm thấy linh lực đang cạn dần.

Gian nan bò dậy, móc di động ra gọi điện thoại cho Kỳ Hoài, đáng tiếc không gọi được.

Hiện tại nhu cầu cấp bách là dương tinh.

Tuy cậu biến về cũng không sao, nhưng quá thiếu linh lực sẽ làm cậu càng ngày càng yếu, thậm chí cuối cùng có khả năng biến về mèo bình thường. Cậu đã quen sinh hoạt nhân loại, thật sự không cam lòng.

Muốn gọi Ngôn Trừng, lại nghĩ đến hắn và Kỳ Hoài đều ở đoàn phim, chạy tới cũng mất hai tiếng, cậu chờ không được.

Nghiêng ngả lảo đảo vọt tới đối diện, gõ vài tiếng không ai đáp lại, nhớ kỹ mật mã, tự mở cửa đi vào.

Phanh một tiếng, cửa phòng ngủ bị Thời Tiểu Miêu đẩy ra, Thanh Hề bị doạ tỉnh.

“!”

Đang ngủ say bị bừng tỉnh, ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung nhìn cậu.

“Thì ra là cậu, xảy ra chuyện gì? Có biết hiện tại mấy giờ hay không? Cậu cái dạng này sẽ hù chết người…”

Thấy rõ ràng là Thời Tiểu Miêu, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, bất mãn nhìn cậu oán trách.

Thời Tiểu Miêu không để ý đến hắn, cậu sắp khống chế không được, bò lên giường. Thanh Hề còn không ngừng mắng, cậu nhìn chằm chằm môi hắn no đủ, giây tiếp theo liền hôn lên.

“!”

Lời nói bị nụ hôn đánh gãy, hiện tại Thanh Hề hoàn toàn thanh tỉnh, đại não nổ mạnh, cảm giác được đầu lưỡi Thời Tiểu Miêu đang liếʍ miệng mình, ẩm ướt.

Đẩy người ra, “Cậu đang làm gì!”

Thời Tiểu Miêu hiện tại chỉ nghĩ nhanh chóng được đến dương tinh, lại dính lên, ngậm lấy bờ môi hắn, trực tiếp vói vào khoang miệng, cuốn lên đầu lưỡi đối phương, bắt đầu mυ'ŧ vào, phát ra tiếng nước.

Hôn kết thúc, Thời Tiểu Miêu bắt đầu dọc theo cổ hắn đi xuống.

Thanh Hề bắt lấy mặt nhỏ, khiến cậu nhìn hắn, “Cậu nhìn cho rõ tôi là ai, động dục thì đi tìm Kỳ Hoài.”

Thời Tiểu Miêu nước mắt lưng tròng, “Hắn không ở.”

Thanh Hề có chút nóng máu, “Hắn không ở là tìm tôi?”

Thời Tiểu Miêu liếʍ liếʍ khóe môi hắn, “Tôi không được.”

Thanh Hề chưa kịp hiểu những lời này có ý gì, trên đầu cậu hiện ra hai tai mèo.

“!”

Đây là cái quỷ gì, cả người đều ngốc, duỗi tay sờ sờ tai mèo lông xù xù, tai mèo mẫn cảm run lên, hắn lắp bắp:

“Cậu… Cậu… Sẽ động…!”

Lỗ tai đã ra tới, cậu muốn khóc, lại cố nén, đáng thương nói:

“Tôi không muốn biến trở về.”

Thanh Hề ngạc nhiên không thôi, vẫn không nhúc nhích ngây người.

Quản không được nhiều như vậy, cậu trực tiếp bám vào người hắn đi xuống, cởϊ qυầи lót hắn. Dươиɠ ѵậŧ Thanh Hề xinh đẹp, như dáng người hắn, như một cây ngọc thế, phân lượng cực kỳ lớn. Dù hiện tại mềm ghé vào rừng đen rậm rạp, cũng có thể nhìn ra được hùng vĩ.

Thò lại gần ngửi ngửi, không có một chút mùi lạ, hơi thở ấm áp phả vào kê ba, đại gia hoả bắt đầu chậm rãi đứng lên.

Thời Tiểu Miêu không cần suy nghĩ một ngụm ngậm lấy. Nam căn ở khoang miệng ướŧ áŧ càng thêm sưng đại, chỉ chốc lát sau căng đầy miệng cậu. Nhục hành quá thô dài làm Thời Tiểu Miêu khó chịu hốc mắt phiếm thủy quang, gian nan bắt đầu liếʍ hút cực đại qυყ đầυ, đầu lưỡi vừa mới đảo qua mã mắt, đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra.

Thanh Hề cư nhiên liền bắn.

Miệng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, ăn đến tϊиɧ ɖϊ©h͙, tai mèo thu về.

Thời Tiểu Miêu phun ra côn ŧᏂịŧ lớn, kinh ngạc nhìn hắn.

Thanh Hề lấy lại tinh thần, đầy mặt đỏ bừng dị thường mị hoặc câu nhân, hắn cư nhiên bắn nhanh!

“Thật nhanh nha.”

Thời Tiểu Miêu phát ra cảm thán, cậu cho rằng sẽ thật lâu, không nghĩ tới nhanh như thế đã hấp thu dương tinh. Cơ thể được tưới, lại buồn ngủ, vỗ vỗ mông muốn xuống giường.

Thời Tiểu Miêu nói không mang theo cảm xúc gì, chỉ là biểu đạt cảm thụ, nhưng Thanh Hề nghe ra là trào phúng hắn, tức giận bắt lấy mắt cá chân cậu kéo lại, xoay người ngăn chặn, hung hăng cường ngạnh mở đôi môi, vói đầu lưỡi ở trong miệng cậu điên cuồng phiên giảo.

“Ưm!”

Thời Tiểu Miêu bị hôn hơi đau, phát ra kêu rên.

Thanh Hề cắn ngoài miệng một chút, buông tha cậu, hung tợn:

“Tôi nhanh hay không em cảm nhận một chút.”

Túm rớt quần áo cậu lộ ra thân thể trắng nõn, cắn đầṳ ѵú phấn nộn, đầu lưỡi đánh vòng nhũ viên. Một bàn tay vói vào qυầи ɭóŧ, xoa nắn thịt mông, xúc cảm thật tốt.

Ngón tay thon dài vói vào kẽ mông từ cúc huyệt đi xuống, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

“Đây là cái gì?”

Tò mò cởϊ qυầи lót cậu nhìn hai chân, phía dưới tiểu côn ŧᏂịŧ cư nhiên cất giấu một đóa tiểu hoa!

Có thể là đã thấy tai mèo, cũng có thể tiếp thu thân thể cậu khác thường nhân.

Cẩn thận quan sát một phen, hoa huyệt sạch sẽ phấn nộn, không tự chủ được co rút lại, khe thịt chảy mật nước, lộ ra cảm giác thần bí.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào, hoa huyệt chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuốn lấy ngón tay, trong lòng hắn run lên.

“Thanh Hề……”

Thời Tiểu Miêu cuộn tròn ngón chân, nhịn không được gọi tên nam nhân.

Thanh Hề vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khe thịt mê người, chọc tiểu huyệt run lên, hắn không thể tin được mình vừa mới làm cái gì.

“Ngọt.”

Ôm lấy Thời Tiểu Miêu đặt giữa hai chân mình, bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhũ viên, hôn cổ cậu.

“Thích sao?”

“Thích.”

Thời Tiểu Miêu cảm giác trên người mình đều là hương vị hắn, hút một ngụm.

“Muốn anh đi vào sao?” Mở miệng dụ hoặc.

“Muốn anh.” Thời Tiểu Miêu bị câu tìm không thấy hồn, “Hoa huyệt ngứa.”

Thanh Hề đỡ dươиɠ ѵậŧ vừa định tiến vào, WeChat Thời Tiểu Miêu vang lên, tức giận lấy ra điện thoại trong túi cậu, không có mật mã, trực tiếp mở khóa, là Kỳ Hoài call video. Vừa định cắt đứt, lại nghĩ tới sự kiện điện thoại lần trước, trong lòng một dâng lên ý niệm, ác thú ấn nghe.

“Tiểu Miêu, xảy ra chuyện gì? Có phải nhớ lão công không, vừa rồi anh đang đóng phim.”

Kỳ Hoài còn mặc trang phục diễn cũng chưa xem lại cảnh quay mở miệng.

“Ai, thì ra Kỳ Hoài ghê tởm như thế.”

Kỳ Hoài sửng sốt, đây không phải giọng Thời Tiểu Miêu, tầm mắt trở lại di động, xuất hiện mỹ nhan Thanh Hề, nhíu mày ghét bỏ:

“Sao là ngươi?”

Lại bắt đầu trào phúng hắn, “Như thế nào? Còn có ý với ta? Nhưng đáng tiếc ta chướng mắt ngươi.”

Thanh Hề híp mắt hồ ly, cười nhạo một tiếng:

“Bằng ngươi? Chẳng qua ta muốn cho ngươi xem một thứ.”

Nói xong đưa màn hình tới mặt Thời Tiểu Miêu. Cậu lộ ra tìиɧ ɖu͙©, môi sưng đỏ còn mang vết cắn, đầy mặt đều kể ra tình cảnh hiện tại. Thời Tiểu Miêu thấy rõ người trong video, mềm mại gọi hắn:

“Kỳ Hoài, em khó chịu.”

“Tiểu Miêu! Mau buông ra! Ngươi mẹ nó làm cái gì!”

Kỳ Hoài nhìn thấy trực tiếp mắng.

“Phải không? Nhưng hiện tại em ấy giống như không rời đi ta.”

Vừa nói một bên dời điện thoại xuống, tới trước tiểu huyệt Thời Tiểu Miêu. Thanh Hề đối với màn ảnh, dùng ngón tay chà xát thịt đế, chọc cậu rêи ɾỉ.

“Ngươi mẹ nó buông tay!”

Thanh Hề không để ý tới, lại tách ra hoa môi, lộ ra mị thịt, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nháy mắt ướt nhẹp ngón tay hắn, một ngón tay bắt đầu duỗi vào nhục động, tràn ra càng nhiều mật nước, hoàn toàn tiến vào. Hiểu huyệt bắt đầu mấp máy, nhục động gắt gao ngậm ngón tay hắn.

“Làm sao bây giờ, tiểu huyệt em ấy giống như không muốn nhả ngón tay của ta.”

“Ân a… A…”

Ngón tay bắt đầu trừu động, đầu ngón tay cọ qua nhục bích, Thời Tiểu Miêu cảm thấy sung sướиɠ một trận, thoải mái rêи ɾỉ.

“Ngươi dám động!”

Mắt Kỳ Hoài đầy tơ máu, lửa giận tận trời, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng dâʍ ɭσạи trong video.

Thanh Hề nhẹ giọng cười, tắt điện thoại ném qua một bên, dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng, cắm vào hoa huyệt.

“Ngô…”

Tiểu huyệt bị cắm đầy, cắn vai hắn một ngụm.

“Thật lớn.”

Thanh Hề lần đầu tiên tiến vào, bên trong chặt chẽ ấm áp, hút hắn thiếu chút nữa lại bắn nhanh, chậm rãi động eo.

“So Kỳ Hoài thế nào?”

Thời Tiểu Miêu bị cắn vào rút ra ngón chân cuộn tròn lên, tự hỏi. Thanh Hề cho rằng cậu cảm thấy mình không lớn bằng Kỳ Hoài, nhất thời tức giận, mạnh mẽ trừu động lên, thẳng chọc hoa tâm.

“A… A… Quá sâu…”

“Lớn không?”

“Lớn, ân a… Vừa dài vừa thô, không được… Không thể đỉnh nơi đó.”

Cậu khóc nức nở, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Khí cụ đánh bậy đánh bạ cư nhiên trực tiếp cắm vào tử ©υиɠ.

Cực đại qυყ đầυ vừa mới tiến vào cung khẩu, đã bị hung hăng hút lấy, đột nhiên không kịp phòng ngừa bắn ra.

“……”

Thời Tiểu Miêu đắm chìm ở hoan ái ngây ngẩ, cậu chưa cao trào mà, ngốc ngốc nhìn Thanh Hề.

“Nhìn cái gì? Đây là bình thường!”

Mặt yêu mị đỏ ửng, thẹn thùng ra vẻ hung ác nói.

“A… Đi đâu?”

Thời Tiểu Miêu kinh hô một tiếng, chỉ thấy hắn ôm mình đứng dậy, bắt đầu đi ra ngoài, hai cẳng chân bất đắc dĩ câu lấy eo hắn, hai tay ôm hắn.

“Đi chung cư em, ôm chặt.”

Thanh Hề một tay chế trụ eo nhỏ, một tay mở cửa, trong quá trình đi lại đồ vật trong cơ thể Thời Tiểu Miêu bắt đầu cứng lên.

Hắn có thể nghĩ đến Kỳ Hoài hiện tại nôn nóng tới, hắn muốn cho Kỳ Hoài chính mắt nhìn thấy cảnh này, ngẫm lại thật sung sướиɠ, lại trừng mắt cậu một cái. Rõ ràng đã có Kỳ Hoài, còn câu dẫn hắn, không chừng ngày mai có thể bò lên giường người khác, bất mãn chụp đánh mông mượt mà co dãn, mắng:

“Lả lơi ong bướm.”

Thời Tiểu Miêu: “?”

……

Kỳ Hoài bên kia đích xác thực nôn nóng, bị đối phương tắt điện thoại, trong lòng tất cả đều là lửa giận. Không nghĩ tới Thời Tiểu Miêu thật đúng là tìm tiểu tứ cho hắn, nghiến răng nghiến lợi.

Vội vàng xin nghỉ, trên đường dần dần bình tĩnh, bắt đầu tự hỏi trong chốc lát, móc di động ra gọi điện thoại.

“Chào, hiện tại Ngôn Trừng đang đóng phim, có việc có thể giúp ngài truyền lời.” Tiếp điện thoại là trợ lý Ngôn Trừng.

“Nói cho hắn tôi là Kỳ Hoài, về Thời Tiểu Miêu, hắn không nghe điện thoại sẽ hối hận.” Giọng Kỳ Hoài lãnh liệt.

“Kỳ ảnh đế, được, ngài chờ một lát.”

Trợ lý vừa nghe là Kỳ Hoài, đắc tội không nổi, vội chạy đi tìm Ngôn Trừng.

Một lát sau bên kia mới truyền đến âm thanh.

“Như thế nào? Tới giáo huấn tiểu tam?” Ngôn Trừng trào phúng nói.

“Ta hiện tại không muốn nháo.”

Đối mặt hắn trào phúng Kỳ Hoài cũng không tức giận, chỉ mặt vô biểu tình lạnh giọng:

“Thanh Hề hiện tại bò lên giường Thời Tiểu Miêu, địa chỉ ta gửi ngươi, tới hay không tùy.”

“?”

Ngôn Trừng chuẩn bị tốt một đống lời ghê tởm còn chưa nói, sững sốt.

“Ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, treo.”

Kỳ Hoài nói xong cúp máy, khóe miệng câu lên, nếu Thanh Hề chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không bằng nhân cơ hội này cùng nhau giải quyết.

Làm chính thất, hắn không tin trị không được hai tiểu thϊếp này.