Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Từ ngày đó, Tiểu Miêu phát hiện kỳ Hoài biến mất. Cũng không thể nói là biến mất, dù sao cũng cùng một đoàn làm phim, chỉ là mỗi lần cậu đi tìm hắn, thật xa đã thấy, đi vào không còn.
Có chút kỳ quái.
Đáng tiếc Thời Tiểu Miêu là tiểu yêu quái vô tâm vô phổi, không có Kỳ Hoài cậu có thể tự tìm việc chơi, mỗi ngày cười hì hì cùng diễn viên khác hoặc nhân viên công tác.
Kỳ Hoài gần đây xác thật trốn tránh Thời Tiểu Miêu. Sau ngày đó hắn tới quán bar tìm em gái, vẫn là loại hình hắn thích. Da trắng mặt đẹp ngực to, tiến hành cũng coi như thuận lợi, lúc đè trên người nàng, hắn không được, trong đầu luôn xuất hiện Thời Tiểu Miêu. Nhớ tới đóa tiểu hoa mỹ lệ còn có cúc huyệt, hắn làm không nổi nữa, lần đầu tiên tên đã trên dây, hắn buông tay.
Đứng lên, tùy tiện đuổi người ta đi, bắt đầu trầm tư, có phải chỉ cần đừng tiếp xúc với Thời Tiểu Miêu nữa sẽ bình thường trở lại.
Chỉ là càng ngày càng lâu, hắn phát hiện bản thân càng ngày càng giày vò, hắn nhớ Thời Tiểu Miêu. Đặc biệt là nhìn cậu như người không có việc gì, cả ngày vui vẻ, càng khó chịu.
Một ngày cuối cùng, Thời Tiểu Miêu đóng máy, Kỳ Hoài chủ động đi tìm hẹn cậu ăn cơm.
Thời Tiểu Miêu vốn muốn cự tuyệt, gần đây cảm giác linh lực không quá ổn định, tùy thời sẽ biến về chân thân, cậu muốn đi tìm Trì Cẩn Diễn.
Nhưng nghe Kỳ Hoài nói đi ăn cái gì cá sống cắt lát (sushi cá hồi cá ngừ ấy), làm một con mèo, cá thật sự không phải nói từ chối là từ chối, quá dụ hoặc.
Hai người tới nhà hàng Nhật, hoàn cảnh rất tốt, bảo mật cực cao, hơn nữa nơi này cách âm tốt, cho nên rất nhiều nghệ sĩ thích tới.
Nhân viên phục vụ đưa vào phòng, phòng là tatami, đi vào yêu cầu dép lê.
Thời Tiểu Miêu cởi giày chạy vào, trước nay cậu chưa tới nơi này, hưng phấn không thôi.
“Kỳ Hoài, anh xem cái này, có cá con!”
Trên bàn cơm có một bể cá nhỏ, Thời Tiểu Miêu ngồi quỳ bên cạnh dùng ngón tay chọc chọc bể cá, kêu Kỳ Hoài lại đây xem.
“Tôi gọi phần ăn, cậu còn muốn ăn cái gì thì gọi.”
Kỳ Hoài đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, hắn không muốn ngồi đối diện.
“Muốn ăn cá! Cái này!”
Thời Tiểu Miêu chỉ cá trong bể.
“Quá nhỏ, không đủ em ăn.”
Kỳ Hoài một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Nhưng nó nhìn qua ăn ngon.”
Đủ mọi màu sắc (chắc là cá Koi), cậu thích, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Kỳ Hoài cảm thấy cậu quá đáng yêu, đôi mắt đào hoa cong như trăng non, duỗi tay xoa xoa đầu cậu.
Phục vụ mang đồ ăn lên, còn tặng kèm hai ly rượu gạo, lúc ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, các nàng rất hiểu chú trọng riêng tư. Sau khi mang thức ăn lên trừ khi khách rung chuông, sẽ không vào.
“Oa!!!”
Trên bàn bày thức ăn đủ loại kiểu dáng.
“Em thử món này, là món nổi tiếng của nhà hàng bọn họ.”
Kỳ Hoài gắp bào ngư cho cậu.
“Ăn ngon!” Nhịn không được lại ăn.
“Cái này là rượu gạo, thử một chút khônh?” Kỳ Hoài bưng lên rượu gạo nhấp một ngụm, đẩy cho cậu.
Thời Tiểu Miêu chưa uống qua rượu, đánh giá chất lỏng, ngửi ngửi, hương vị nói không nên lời, không quá thích.
Nhưng thứ chưa từng chạm qua cậu đều sẽ rất tò mò, bưng rượu uống một hớp lớn.
“Khụ khụ!”
Thời Tiểu Miêu bị cay, chảy nước mắt, uống không ngon chút nào.
Kỳ Hoài chỉ muốn cậu thử, không nghĩ một hơi cậu đã uống hơn phân nửa, rót nước cho cậu.
Thời Tiểu Miêu tiếp nhận nước uống vào mới tốt một chút, nhưng đầu lưỡi vẫn cay đắng, phun ra đầu lưỡi, hàm hồ nói với Kỳ Hoài:
“Đầu lưỡi rất đắng.”
Kỳ Hoài nhìn chằm chằm đầu lưỡi nhỏ ở bên ngoài, ánh mắt ám ám, ma xui quỷ khiến ngậm nó vào miệng, trơn trượt, mang theo mùi rượu, mυ'ŧ vào thường thường khẽ cắn.
Thời Tiểu Miêu cũng không phản kháng, ngoan ngoãn cho hắn ăn đầu lưỡi, nháy mắt mèo nhìn chằm chằm hắn. Kỳ Hoài chịu không nổi cậu ngoan ngoãn, một bàn tay đè lại đầu, một khác ôm eo nhỏ, gia tăng nụ hôn này.
Thời Tiểu Miêu bị hôn rầm rì.
Hai người môi răng giao triền, đầu lưỡi quấn lấy phát ra tiếng nước. Kỳ Hoài ở trong miệng cậu tham lam liếʍ mỗi một chỗ trong khoang miệng. Kỹ thuận hôn của hắn rất tốt, hôn sâu gần 5 phút, mới rời khỏi miệng nhỏ, còn nhẹ mυ'ŧ môi hồng nhuận.
Thời Tiểu Miêu cả người đã mềm trong ngực hắn, thấp giọng thở hổn hển.
“Thoải mái sao?”
Kỳ Hoài thấp giọng hỏi, ôm lấy Thời Tiểu Miêu hôn hôn khóe mắt cậu. Hắn nhận mệnh, hắn không thể không thừa nhận hắn thích Thời Tiểu Miêu.
Hiện tại toàn thân cậu có chút nóng lên, không phải vì vừa rồi hôn môi, linh lực có chút không ổn định. Cậu cảm thấy do rượu vừa rồi, sắp biến thân, nhưng không thể bại lộ.
“Em muốn cùng anh giao phối.”
Giọng cậu nho nhỏ, nói xong lại nghĩ tới nhân loại không nói như vậy, thay đổi cách nói, “Em muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ.”
Hiện tại đặc biệt yêu cầu dương tinh.
Thời Tiểu Miêu ánh mắt liêu nhân, Kỳ Hoài cảm thấy cậu đang câu dẫn hắn.
“Em biết em đang nói cái gì sao?” Giọng nói lười biếng ám ách.
Thời Tiểu Miêu là phái hành động, thấy Kỳ Hoài cũng không cự tuyệt, tay nhỏ bắt đầu theo ngực hướng hạ thân hắn tìm kiếm.
Lúc sắp sờ đến bị Kỳ Hoài nắm tay lại, “Lúc này hẳn là anh tới, Tiểu Miêu hưởng thụ là được.”
Kỳ Hoài nhẹ giọng cười, liếʍ gáy ngọc, mυ'ŧ vào, trồng dâu tây. Một tay ôm sát eo nhỏ, một tay khác từ trong quần áo dò xét, bụng nhỏ, sườn eo thẳng đến ngực, ngón tay đánh vòng ở quầng vυ'.
“Sờ sờ đầṳ ѵú em.” Thời Tiểu Miêu rêи ɾỉ, hai tay ôm cổ hắn.
“Nghe Tiểu Miêu.”
Kỳ Hoài niết nhũ viên, chỉ đơn giản xoa nắn, đầṳ ѵú lập tức đứng lên.
“Mẫn cảm như vậy?”
Nói xong hôn môi, lấy tay ra, cởϊ qυầи áo mình xong lại cởi cho cậu, giờ phút này hai người đều trần trụi.
Thời Tiểu Miêu rất trắng, như là bạch ngọc, đối lập màu da hắn. Kỳ Hoài ôm cậu lên người, làm hai chân cậu quấn eo mình, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng để ở bụng nhỏ.
“Thật hồng.”
Nhìn đầṳ ѵú cậu, cúi đầu ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt cọ quanh quầng vυ', cuối cùng một ngụm cắn đầṳ ѵú, mυ'ŧ vào liếʍ. Đợi hai đầṳ ѵú đều bị hút trong suốt sưng đỏ, lúc này mới buông tha.
“Phía dưới chảy nước.”
Thời Tiểu Miêu khó chịu, bắt lấy tay Kỳ Hoài hướng về hạ thân cậu.
Ngón tay nam nhân mới vừa đυ.ng tới hoa huyệt, nước liền chảy ra, trêu đùa tiểu âm đế trong chốc lát. Nghe cậu da^ʍ kêu, hắn dùng hai ngón tay câu lấy tách ra cánh hoa, mới vừa vói vào một ngón tay, đã bị nhục bích ấm áp cắn chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt, moi lộng nhục bích, thường thường cắm vào rút ra.
“A ~ ân a…..”
Thời Tiểu Miêu ngẩng đầu lên, hai chân tê mỏi, không có sức lực, ngả ra sau, có Kỳ Hoài chống đỡ eo.
Hắn rút ra ngón tay, phía trên tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠, sắc tình liếʍ sạch.
“Dâʍ ŧᏂủy̠ Tiểu Miêu thật ngọt, em muốn nếm thử sao?”
Nói xong hôn lên miệng nhỏ, cuốn lấy đầu lưỡi, trao đổi nước bọt, miệng mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt.
“Ân a, không cần chơi ~ em muốn anh tiến vào.” Thời Tiểu Miêu ngứa khó chịu.
“Kêu lão công, nói lão công mau dùng đại điểu cắm tiểu da^ʍ huyệt.”
Kỳ Hoài cắn lỗ tai cậu phấn nộn nói nhỏ, răng nhẹ nhàng cắn xé, nói xong dùng côn ŧᏂịŧ cọ âm đế.
“Lão công mau dùng đại điểu cắm tiểu huyệt Tiểu Miêu.” Cậu khóc nức nở nhu nhu nói.
“Nói sai rồi Tiểu Miêu, là tiểu da^ʍ huyệt Tiểu Miêu.”
“Lão công mau cắm tiểu da^ʍ huyệt Tiểu Miêu.”
Kỳ Hoài cười khẽ, âm cuối câu nhân, “Lão công lập tức thỏa mãn Tiểu Miêu.”
Đặt người xuống, bắt lấy mắt cá chân cậu nâng lên, đỡ gậy thịt, tiến vào hoa huyệt, chỉ vào qυყ đầυ.
“Tiểu Miêu thật chặt, thả lỏng, lão công bị em kẹp vào không được.”
Thời Tiểu Miêu bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn cái gì cũng không muốn nói, chỉ nghĩ hắn nhanh tiến vào, nâng eo chủ động phối hợp.
Kỳ Hoài đột nhiên đâm vào, dươиɠ ѵậŧ cắm xuống, phát ra kêu rên, bắt đầu mạnh mẽ cắm vào rút ra.
“Ân a ——”
Đọt nhiên cắm vào làm cậu kêu ra tiếng tới, một trận kɧoáı ©ảʍ dâng lên.
“Lão công ~ ha a ~ chậm một chút…..”
“Lão công thao Tiểu Miêu thoải mái sao?”
Nhanh chóng trừu động eo, côn ŧᏂịŧ cắm rất sâu đến cung khẩu, rất nhanh tìm được điểm mẫn cảm, qυყ đầυ hung hăng ma sát.
“Thoải ~ thoải mái ~ em thích ~ lão công….”
Kỳ Hoài bị thổ lộ kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm ra sức, “Lặp lại lần nữa Tiểu Miêu, Tiểu Miêu thích lão công.”
“Tiểu Miêu, thích, thích lão công ~”
Trứng chụp phủi mông nhỏ, phát ra bạch bạch bạch. Kỳ Hoài cảm thấy hắn sắp chết trên người cậu. Hoa huyệt cực hút, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.
Kỳ Hoài buông chân cậu, dùng tư thế này xoay người Thời Tiểu Miêu quỳ bò đưa lưng về phía hắn. Lúc xoay người khí cụ còn chôn ở hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cậu kêu lên.
Nắm eo nhỏ mềm dẻo, mạnh mẽ thọc vào rút ra, sau nhập làm kê ba tiến càng sâu, như sắp chọc vào tử ©υиɠ.
“Sinh con cho lão công được không?”
Kỳ Hoài ôm eo cả người ghé vào sau lưng cậu, ngửi mùi hương trên người Thời Tiểu Miêu, một tay niết đầṳ ѵú, chậm rãi cắm vào rút ra.
Thời Tiểu Miêu bị tra tấn khó chịu, “Ân a ~ em phải sinh hài tử cho lão công, lão công nhanh lên.”
Kỳ Hoài nhẹ nhàng hôn hôn lưng cậu trắng nõn, bắt đầu điên cuồng ra vào, chọc Tiểu Miêu kêu lớn hơn nữa, nhục trụ chôn thật sâu trong huyệt, bắn ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
……
Hai người đều phát tiết xong, Kỳ Hoài còn chôn trong cơ thể cậu. Hắn ôm Thời Tiểu Miêu, hôn hôn miệng nhỏ.
“Thích lão công thao em sao?”
“Thích.” Thời Tiểu Miêu câu cổ hắn, ánh mắt chân thành.
“Ngày mai đoàn phim nghỉ, đêm nay tới nhà em được không?”
Thời Tiểu Miêu đã đóng máy, hiện tại mỗi ngày đều nghỉ, cậu cho rằng Kỳ Hoài muốn cùng mình xem mèo chuột, gật gật đầu.
“Được nha.”
“Tiểu Miêu thật ngoan.”
Kỳ Hoài lại hôn hôn môi cậu, tiểu hài nhi thật sự quá câu nhân, cảm giác lại cứng, nếu không phải còn ở nhà hàng, hắn thật muốn ăn cậu mấy lần.