Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Trì Cẩn Diễn tan tầm mang theo Thời Tiểu Miêu về nhà.
Cũng kỳ quái, Trì Cẩn Diễn không dám tin tưởng mình sẽ mang một thiếu niên gặp lần đầu về nhà.
Thời Tiểu Miêu đi theo hắn vào một khu biệt thự, mắt trợn tròn, cậu chưa từng thấy nhà nào lớn như thế, bên trong còn có thang lầu.
Vừa vào cửa bắt đầu nhìn đông nhìn tây, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia.
“Đi tắm rửa một cái, phòng tắm ở phòng thứ ba lầu hai.”
Trì Cẩn Diễn cởϊ áσ khoác tùy tay để trên sô pha, kéo kéo cà vạt nói với cậu.
Thời Tiểu Miêu nghiêng đầu, tắm rửa cậu biết, mỗi lần đều là lão nhân giúp, nhưng cậu không thích tắm rửa:
“Tôi không muốn tắm.”
Cậu rất sạch sẽ, mỗi ngày sẽ liếʍ lông.
Trì Cẩn Diễn có thói ở sạch, hắn chịu không nổi không tắm rửa, đặc biệt Thời Tiểu Miêu rõ ràng là một thân dơ hề hề còn dám nói mình sạch sẽ:
“Không được, phải tắm.”
Thời Tiểu Miêu cảm thấy ủy khuất, thà chết không chịu khuất phục.
Trì Cẩn Diễn đau đầu, không biết nên làm sao bây giờ, đột nhiên nhớ tới Vương Binh nói qua, Thời Tiểu Miêu đặc biệt cảm thấy hứng thú với ăn, không bằng thử một lần, ra vẻ nghiêm khắc nói:
“Không tắm rửa thì không có cơm ăn.”
Thời Tiểu Miêu càng ủy khuất, nam nhân này quá xấu rồi, dẩu môi bắt đầu làm nũng:
“Vậy anh giúp tôi tắm.”
Cậu sẽ không tự tắm rửa, mỗi lần đều là lão nhân tắm, tuy lúc ấy thân mèo.
Trì Cẩn Diễn không thể tin được đây là một thiếu niên nói ra. Hắn giữ mình trong sạch nhiều năm, người muốn bò lên giường hắn không ít, nhưng trước nay không thành công, hắn hoài nghi thiếu niên này cố ý.
Nhưng thiếu niên tinh xảo vẻ mặt hồn nhiên trước mắt, không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙©, lại cảm thấy cậu không giống như loại người như vậy.
“Không được, tự tắm.” Hắn cự tuyệt.
Thời Tiểu Miêu không chịu, “Anh không tắm cho tôi, tôi sẽ không tắm.”
Cùng lắm đói bụng thì đi trộm đồ ăn.
Trì Cẩn Diễn không có biện pháp, chỉ có thể mang cậu vào phòng tắm.
Thời Tiểu Miêu ngoan ngoãn đi theo, mới vừa vào phòng tắm liền hối hận, cậu chán ghét nước.
“Cởϊ qυầи áo.”
Trì Cẩn Diễn nhìn người dơ hề hề, thật sự không hạ thủ được giúp cậu cởϊ qυầи áo.
Thời Tiểu Miêu nga một tiếng, bắt đầu cởϊ qυầи áo. Quần áo này cậu trộm tới, học người khác mặc, lúc cởi hơi khó khăn, cậu bị kẹt.
Trì Cẩn Diễn thật cảm thấy mang người trở về chính là phiền toái, thở dài bắt đầu giúp cậu cởi.
Da thật sự trắng nõn, nộn nộn còn hồng nhạt, đầṳ ѵú phấn đào, bại lộ trong không khí, hơi đứng lên.
Trì Cẩn Diễn cũng xem AV, hắn không cảm thấy cơ thể nữ nhân có bao nhiêu mê người, hiện tại nhìn thân thể Thời Tiểu Miêu, cư nhiên muốn chảy máu mũi.
“Còn có quần.”
Có người hỗ trợ thoát, Thời Tiểu Miêu lười động thủ, nhìn chằm chằm Trì Cẩn Diễn.
Hắn ngồi xổm xuống giúp cậu cởϊ qυầи, cởi đến một nửa, sợ ngây người.
Dưới côn ŧᏂịŧ thiếu niên tiểu xảo còn cất giấu một đóa tiểu hoa, đó là âʍ đa͙σ nữ nhân mới có!
Thời Tiểu Miêu không biết đó là không bình thường, trước kia còn là mèo, không có cái này, biến thành người có.
Vẻ mặt ngây thơ nhìn Trì Cẩn Diễn, “Tiếp tục nha.”
Hạ thể thiếu niên không có lông tóc, đặc biệt sạch sẽ, hoa huyệt phấn hồng, âm đế nho nhỏ.
Trì Cẩn Diễn nhìn có chút cầm lòng không đậu, không khống chế được sờ soạng, hoa huyệt run lên, xúc cảm tốt dị thường.
“A, sao anh sờ nơi đó? Thật kỳ quái.”
Thời Tiểu Miêu cảm giác phía dưới nói không nên lời, tê tê, còn rất thoải mái.
Trì Cẩn Diễn bị thiếu niên kêu to lấy tinh thần lại, hắn đang làm cái gì! Một mạch cởϊ qυầи cậu ra, kêu cậu vào bồn tắm.
Thời Tiểu Miêu ngồi ở bồn tắm, hai tay đặt trên mép, mặt nhỏ câu nhân, cảm nhận được Trì Cẩn Diễn xối nước. Nước ấm bắt đầu chậm rãi lướt qua, quả nhiên, cậu vẫn không thích nước.
Lại nhìn về phía Trì Cẩn Diễn chỉnh tề, bất mãn nói:
“Không phải nói giúp tôi tắm sao, anh không tiến vào như thế nào giúp tôi.”
Bằng cái gì hắn có thể không chạm vào nước.
Mặt Trì Cẩn Diễn anh tuấn như đang nhẫn nại cái gì, gật gật đầu, giọng khàn khàn trầm thấp:
“Được.”
Bắt đầu cởi ra quần áo, dáng người hắn rất đẹp, ngày thường có thói quen tập thể hình, vai rộng eo thon, chân dài lại thẳng, hắn cởi sạch vào bồn tắm.
“Di? Sao anh không có cái miệng nhỏ phía dưới?”
Cậu có chút tò mò, giữa hai chân nam nhân chỉ có một cây côn ŧᏂịŧ thô tráng, không giống cậu.
Trì Cẩn Diễn tiến vào bế lên Thời Tiểu Miêu ngồi trên người. Hắn cao hơn cậu một cái đầu, Thời Tiểu Miêu dáng người nhỏ xinh, dễ dàng ôm.
Oa trong ngực nam nhân, cậu thoải mái, bồn tắm cứng, một chút cũng không thoải mái.
“Sao anh không trả lời tôi?”
Không nghe đáp án, Thời Tiểu Miêu sẽ vẫn luôn tò mò.
Hai tay Trì Cẩn Diễn ôm chặt eo nhỏ, giọng trầm thấp chậm rãi nói bên tai cậu:
“Nam nhân không có cái này.”
Nói xong tay to hướng phía dưới, ngón tay thon dài chạm vào hoa huyệt, chọc tiểu huyệt bắt đầu đóng mở, từng chút tách ra hoa môi, niết âm đế.
“Cái này gọi âʍ đa͙σ, có thể gọi tiểu huyệt, thư huyệt, hoặc là hoa huyệt, chỉ nữ nhân mới có.”
“Ngô, ân ~”
Thời Tiểu Miêu kiều suyễn một tiếng, cảm thấy khó chịu, cậu muốn hắn lấy tay ra.
“Nhưng, nhưng tôi không phải nữ.”
“Cho nên sau này không thể cho người khác thấy.”
Trì Cẩn Diễn vuốt ve âm đế, một ngón tay thử duỗi vào hoa huyệt.
Thật chặt.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ quái, Thời Tiểu Miêu nhịn không được cọ hai chân, cảm thấy dưới mông có cái gì cứng đến nóng lên đang chọc cậu, vươn tay muốn đẩy nó đi.
Dươиɠ ѵậŧ hắn đã hoàn toàn cương cứng, chỉ bị tay Thời Tiểu Miêu kiều nộn nắm, trở nên càng cứng.
Một tay khác đột nhiên ôm Thời Tiểu Miêu, làm cậu quay đầu đi, cúi đầu ngậm lấy miệng nhỏ hồng nhuận.
Hắn hôn không tiết tấu, cạy ra môi Thời Tiểu Miêu, đại lưỡi vói vào điên cuồng mυ'ŧ vào đầu lưỡi nhỏ thơm ngọt, liếʍ mỗi một chỗ khoang miệng cậu.
“Ân ~ ân ~ ngô ~”
Thời Tiểu Miêu bị hút nói không ra, nước miếng dọc theo môi chảy xuống, trong miệng tất cả đều là hơi thở nam nhân, bị nam nhân tham lam quấy.
Trì Cẩn Diễn tiếp tục dùng ngón tay moi lộng nhục bích, bên trong chảy ra vệt nước dâʍ ɭσạи, làm ướt ngón tay.
Cắm vào ngón tay thứ hai, thẳng đến ngón thứ ba, bắt chước khí cụ bắt đầu đâm vào rút ra. Ngón tay đυ.ng tới một điểm nhô lên, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người run rẩy.
Hai làn môi chia lìa mang theo một sợi chỉ bạc, môi cậu đã bị hôn sưng đỏ, mặt trắng nõn, càng hiện dâʍ đãиɠ.
“Tôi còn chưa tới kỳ động dục.”
Thời Tiểu Miêu đại khái đã hiểu, trước kia làm mèo, khả năng có linh thức, nên không có kỳ động dục, cho nên lão nhân cũng chưa tuyệt dục cạu.
“Ngốc, không gọi động dục, cái này là làʍ t̠ìиɦ.”
Trì Cẩn Diễn cảm thấy Thời Tiểu Miêu thật sự ngây thơ vô tri, đã làm tới nước này, cư nhiên còn không biết tình huống.
“Thoải mái sao?”
Trì Cẩn Diễn không dừng tay, một tay khác bắt đầu sờ lên ngực cậu, ngón tay thon dài xoa nắn đầṳ ѵú đáng yêu.
“Ân a ~ thoải ~ thoải mái.”
Thời Tiểu Miêu là một con mèo, cậu không có xấu hổ, thiên tính động vật nói cho cậu, nếu thoải mái, hưởng thụ là được.
Trì Cẩn Diễn nhìn Thời Tiểu Miêu ngây thơ nhiễm tìиɧ ɖu͙©, yêu diễm cực điểm, cúi đầu vùi vào ngực trắng nõn, vươn đầu lưỡi cuốn vào đầṳ ѵú, mạnh mẽ mυ'ŧ, thẳng đến nó sưng như bồ đào.
“Ân, lại liếʍ liếʍ, a ~ phía dưới còn muốn, đừng dừng ~”
Cậu chủ động ưỡn ngực.
“Bên này còn muốn ~”
Cậu dùng ngón tay chỉ một bên khác.
Trì Cẩn Diễn ánh mắt ám ám, lại bắt đầu liếʍ bên kia, liếʍ đầṳ ѵú khác đỏ lên.
Động eo dùng đại điểu đỉnh đỉnh mông nhỏ cong vểnh.
“Tiểu Miêu, anh muốn đi vào.”
Thời Tiểu Miêu đã bị tìиɧ ɖu͙© làm cho thần hồn điên đảo.
“Tiến vào, phía dưới thật là khó chịu ~”
Có câu này, nam nhân rút ra ngón tay, đỡ côn ŧᏂịŧ để ở huyệt khẩu, dùng qυყ đầυ cọ cọ.
“Em thật là khó chịu, phía dưới trống rỗng ~”
Phía dưới hư không, cậu không khỏi đi cọ côn ŧᏂịŧ lớn.
Hắn nhịn không nổi, theo nước ấm, cực đại qυყ đầυ chậm rãi cắm vào hoa huyệt, mới vừa vào liền cảm nhận được nhục bích ấm áp, tuy nói đã khuếch trương, nhưng hoa huyệt vẫn rất nhỏ.
“Thật lớn!”
Thời Tiểu Miêu bị tiến vào khó chịu, hạ thể phát trướng, kích cỡ ngón tay khác côn ŧᏂịŧ, nhưng cũng may không đau, cậu có thể tiếp thu.
Nhục bổng căng ra hoa huyệt nhỏ xinh, lấp đầy.
Thời Tiểu Miêu cảm nhận được một thứ thô to tiến vào cơ thể, chỉ cảm thấy phía dưới sung sướиɠ một trận, mang theo khóc nức nở:
“Anh động động.”
Trì Cẩn Diễn bắt đầu chậm rãi cắm vào rút ra, thụt trụ nóng bỏng cọ xát nhục bích ấm áp, làm Thời Tiểu Miêu càng khó chịu.
“Nhanh, nhanh lên ~”
Lúc đầu sợ thiếu niên không thoải mái, được thúc giục, đột nhiên động eo, côn ŧᏂịŧ cắm huyệt cắm mĩ loạn không thôi, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.
“Ân, ân a ~ chậm một chút ~”
Trì Cẩn Diễn thả chậm tốc độ, hung hăng rút ra đâm vào, tìm được điểm mẫn cảm. Cậu ngọt ngào thở dốc, cả người mềm mại như không xương dựa vào ngực nam nhân.
Trì Cẩn Diễn một bên trừu động một bên cảm nhận được mình như chạm vào cái gì, có chút kinh ngạc:
“Tiểu Miêu còn có tử ©υиɠ?”
“A ~ cái ~ cái gì ~ là tử ©υиɠ?”
“Chính là thứ có thể làm em mang thai.”
Trì Cẩn Diễn nói nhỏ bên tai cậu, nhịn không được ngậm lỗ tai tiểu xảo đáng yêu liếʍ láp.
Cắm vào thật mạnh, như muốn chọc đến cung khẩu.
“Thật sâu! Muốn hư.”
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bị cắm eo hoàn toàn vô lực.
“Sẽ không hư.”
Trì Cẩn Diễn nắm tiểu kê bị vắng vẻ, giúp cậu loát động, đầu ngón tay lướt qua lỗ chuông, chọc Thời Tiểu Miêu mềm nhũn.
Đâm vào rút ra trăm cái, thẳng đến hoa huyệt phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, hắn mới chôn chỗ sâu trong huyệt, phóng xuất ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tiểu gậy thịt cuối cùng bị hắn loát bắn.
Trì Cẩn Diễn không lập tức rút ra, còn chôn trong cơ thể cậu, quay đầu đi, dùng tay nắm cằm Thời Tiểu Miêu hôn lên, môi răng giao triền.