Tiểu Mẹ YD

Chương 17: Nhân vật sắm vai play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

17. Nhân vật sắm vai play (học trưởng học đệ, mặc đồng phục bị làm, hô to học đệ thao chết tôi)

“Chốc lát sau khi kết thúc đi phòng thay quần áo tìm anh.”

Cố Vũ Bác ở bên tai Tiêu Hàm nói, hắn thở ra nhiệt khí phun đến tai y, Tiêu Hàm mẫn cảm co rụt lại, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Y an tĩnh ngồi bên sân nhìn hắn chơi bóng.

Thật tốt, nam sinh cao lớn soái khí như vậy là bạn trai ta, về sau chỉ thuộc về ta một người. Chỉ cần nghĩ đến mình cùng Cố Vũ Bác đã là người yêu danh chính ngôn thuận, Tiêu Hàm liền nhịn không được lộ ra tươi cười.

Hơn nữa……

Nhìn Cố Vũ Bác trong sân sinh long hoạt hổ, hắn lại cao lại soái, trên mặt bởi vì vận động mà chảy xuống mồ hôi, hắn tùy ý vén lên quần áo lau một chút, lộ ra cơ bụng rắn chắc cứng rắn.

Tiêu Hàm nhìn nhìn mặt liền đỏ, Cố Vũ Bác thật sự hảo tráng a. Cơ bắp như vậy, lúc làʍ t̠ìиɦ có thể nhẹ nhàng bế mình…… Thật sự rất thích hắn cường tráng như vậy a.

Chỉ là nghĩ như vậy, thân thể liền bắt đầu hơi hơi nóng lên, tiểu huyệt cũng ngứa. Tiêu Hàm cầm lòng không đậu kẹp chặt hai chân.

Cố Vũ Bác vào sân xong cong hai ngón tay dán đến môi đưa cho Tiêu Hàm một cái hôn gió, dẫn tới nữ sinh lại hâm mộ lại kích động gọi bậy. Tiêu Hàm không quen như vậy, đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

Chờ đến thi đấu kết thúc, người đều đi, Tiêu Hàm cất bước đi hướng phòng thay quần áo.

Cửa phòng thay quần áo hờ khép, Tiêu Hàm đẩy cửa ra phát hiện bên trong không có người, nhưng Cố Vũ Bác rõ ràng nói phải tới nơi này tìm hắn a.

Không rõ rốt cuộc thế nào, Tiêu Hàm đơn giản tiến vào phòng thay quần áo chờ hắn.

Trên giá áo treo một kiện đồng phục màu đỏ, đúng là Cố Vũ Bác vừa rồi mặc. Tiêu Hàm đi qua cầm lấy vừa thấy, phát hiện mặt trên thế nhưng dán một tờ giấy.

“Cởi sạch quần áo, mặc nó vào.”

Cố Vũ Bác!

Tiêu Hàm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng cầm quần áo, nhớ tới vừa rồi Cố Vũ Bác lấy nó lau mồ hôi, ma xui quỷ khiến, Tiêu Hàm vùi mặt vào ngửi ngửi.

Nói thật, mồ hôi nam sinh thanh xuân vận động ra đều không thế nào dễ ngửi. Nhưng trong tiềm thức Tiêu Hàm, lại cảm thấy dễ ngửi cực kỳ, quả thực như xuân dược.

Y đỏ mặt ngoan ngoãn cởi hết quần áo mình, mặc vào cái này. Bởi vì Cố Vũ Bác so với y cao hơn rất nhiều, cho nên quần áo mặc vào quá lớn, hai vυ' nhô lên, vạt áo che lại cái mông, lộ ra hai đùi thon dài trắng nõn. Làm dáng người y càng thêm nhỏ xinh.

Quá mắc cỡ a, mặc quần áo bạn trai cái gì…… Chính là, thân thể giống như càng nóng……

Cửa đột nhiên cạch một tiếng đẩy ra, Cố Vũ Bác loã thân trên đứng ngoài cửa, hắn giống như mới vừa tắm xong, có bọt nước chảy qua ngực ngăm đen cường tráng. Không chờ Tiêu Hàm hỏi hắn, Cố Vũ Bác liền thô thanh thô khí: “Tiểu học trưởng, mặc quần áo tôi làm cái gì?”

Không phải anh muốn em mực sao?

Còn có, học đệ là cái gì quỷ? Tiêu Hàm trợn mắt há hốc mồm, không hiểu được là thế nào.

Cố Vũ Bác trở tay đóng cửa lại. Vẻ mặt âm trầm đi tới, lạnh lùng nói:

“Hỏi anh đâu học trưởng, vì cái gì trộm mặc quần áo tôi?!”

Giờ khắc này Tiêu Hàm đột nhiên nhanh trí minh bạch Cố Vũ Bác là muốn cùng y chơi “Trò chơi”. Y đỏ mặt cắn môi dưới, lắp bắp:

“Tôi ngửi được hương vị cậu, cầm lòng không đậu……”

Cố Vũ Bác hơi thở càng nặng, hắn ép hỏi: “Vì cái gì cầm quần áo tôi?”

Tiêu Hàm làm bộ nhu nhược đáng thương ôm lấy hai tay: “Tôi nhìn cậu lấy áo lau mồ hôi, thấy được cơ bụng cậu liền nhịn không được muốn ngửi.”

“Học trưởng nguyên lai là tao hóa, có phải ở đây nhìn tôi chơi bóng liền ướt hay không?”

“Phải…… Tôi nhìn đến cậu tiểu huyệt liền ngứa, ngửi được quần áo cậu phía dưới liền ướt đẫm……”

Cố Vũ Bác tràn đầy dục hỏa, hắn thấp giọng: “Tôi không tin, cho tôi nhìn xem!”

“Là thật sự!”

Tiêu Hàm vội vàng nói, y ngồi vào ghế trên, nhấc lên quần áo tách đùi, “Tôi hướng cậu chứng minh.”

Mỹ nhân ở trước mặt hắn đại trương hai chân, lộ ra tao huyệt mị người, hai mảnh hoa môi đầy đặn hồng diễm. Âm đế bởi vì thường bị nam nhân làm sưng đỏ từ hoa môi nhô đầu ra, ướŧ áŧ run rẩy, khe thịt nhất khai nhất hợp, róc rách chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, vừa thấy chính là phát tao không thôi.

“Mẹ nó! Thế nào tao như vậy!”

Cố Vũ Bác gầm nhẹ một tiếng, bổ nhào vào giữa hai chân y, ngậm lấy tao huyệt không ngừng liếʍ mυ'ŧ nút cắn lên. Tiêu Hàm đã sớm phát tao, vặn vẹo thân mình hướng miệng Cố Vũ Bác đưa, miệng lại còn ngạnh chống:

“Học đệ không thể liếʍ huyệt tôi a! Ân a……”

Hoa huyệt vừa tao vừa nộn bị đầu lưỡi vói vào quấy, vách tường bị liếʍ thấu. Mật huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ bị Cố Vũ Bác hút sạch sẽ hắn còn ngại không đủ, dùng sức niết âm đế đứng thẳng một chút, tao huyệt lại run rẩy phun nước. Cố Vũ Bác nhanh dùng miệng đón, dâʍ ŧᏂủy̠ không kịp uống từ khóe miệng hắn chảy xuống.

“Ngô…… A, tao huyệt bị liếʍ thật thoải mái, hảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!”

Cố Vũ Bác từ hai chân y ngẩng đầu, liếʍ khóe miệng, “Tao thủy thật ngọt a! Học trưởng chỉ bị tôi liếʍ hoa huyệt là đủ rồi sao?!”

“Không đủ! Tao huyệt còn phải bị học đệ hung hăng thao mới đủ……”

Tiêu Hàm hoàn toàn nhập vào trận nhân vật sắm vai này. Y tưởng tượng chính mình là học trưởng Cố Vũ Bác, ái mộ hắn đã lâu, hôm nay rốt cuộc phải bị dươиɠ ѵậŧ hắn làm.

Cố Vũ Bác để y nằm trên ghế dài, côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô to nhắm ngay tao huyệt, cắm vào. Vách động bị đại điểu chậm rãi căng ra, hoa huyệt chặt chẽ trơn ướt, vách trong gắt gao hút lấy bao vây nó không ngừng hút. Cố Vũ Bác muốn cứ như vậy không màng tất cả thao chết y.

“Dươиɠ ѵậŧ học đệ thật thô……”

Nhục trụ phá vỡ tầng tầng lãng thịt, hoa huyệt tao ngứa vì kê ba đã đến được giảm bớt. Cố Vũ Bác dưới háng đột nhiên đỉnh, thụt hành cứng rắn thô tráng toàn căn đinh vào, hai người đều thoải mái thở dài một hơi.

Chờ Tiêu Hàm thích ứng một hồi, Cố Vũ Bác nắm mắt cá chân y bắt đầu đâm vào rút ra lên. Tao huyệt bị cắm tràn đầy, qυყ đầυ hung hăng chọc huyệt, hận không thể hai trứng đều nhét vào mới tốt. Hoa môi đầy đặn bị côn ra vào loạn run, vách động mị lãng khi cự vật tiến vào liều mạng hút cán không cho nó rời đi.

Cố Vũ Bác nhấc áo trên người Tiêu Hàm đẩy đến ngực, lộ ra hai vυ' phì bạch, há mồm cắn một bên núʍ ѵú, ở trong miệng hàm lộng hút cắn. Thẳng đến đầṳ ѵú phấn phấn chơi đến đỏ tươi sung huyết mới liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến bên kia.

“A! Không cần…… Đừng ăn vυ'…… Thực ngứa……”

Đầṳ ѵú bị ăn lại tê lại ngứa, loại ngứa này truyền lại tới toàn thân, y không khỏi kẹp chặt lại tiểu huyệt.

Cố vũ bị y hút đến thú tính quá độ, đẩy hai chân y đến trước ngực, tay to tách ra lãng mông, hung hăng đâm vào nộn âʍ ɦộ chỗ sâu nhất. Bụng nhỏ bị cắm phình phình, hiển lộ ra hình dạng qυყ đầυ. Tiêu Hàm thậm chí có thể cảm giác được gân xanh nhảy lên, huyệt thịt mẫn cảm gắt gao hút nam căn nóng bỏng. Cách động bị dùng sức qua lại cọ xát, tiểu huyệt bủn rủn không thôi. Tiêu Hàm đã bị làm mồ hôi đầm đìa cả người phiếm đỏ, một cây gậy thịt tím thô to không ngừng ở giữa hai chân y cuồng trừu mãnh cắm. Khi rút ra còn mang theo dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt, toàn bộ phòng thay quần áo đều là tiếng giao hợp.

Tiêu Hàm dục cự còn nghênh lãng kêu: “A…… Quá sâu…… Phải bị làm hư…… Học đệ không cần thao…… Thật thoải mái……”

Cố Vũ Bác thế nhưng thật sự ngừng lại, tà cười nói: “Học trưởng thật sự không cần sao?”

Tiêu Hàm đang bị đại dươиɠ ѵậŧ làm được dục tiên dục tử lanh lẹ khôn kể, lúc này không có đại dươиɠ ѵậŧ cắm làm, tiểu huyệt nói không nên lời ngứa, hắn khóc nức nở, thanh âm tràn ngập bị du͙© vọиɠ chi phối kiều mị.

“Không, đừng có ngừng, học đệ làm chết ta đi, ta vừa nhìn thấy ngươi liền phát tao, không thể không có ngươi đại dươиɠ ѵậŧ……”

“Tao hóa thế nào như vậy tao!”

Cố Vũ Bác bắt lấy eo Tiêu Hàm hướng côn ŧᏂịŧ hung hăng va chạm. Nhục côn thô tráng thao vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ.

“A —— học đệ thao tử ©υиɠ.”

Kiều nộn tử ©υиɠ bị dươиɠ ѵậŧ làm mở một cái cái miệng nhỏ, thịt non mẫn cảm bủn rủn gấp không chờ nổi mυ'ŧ cực đại qυყ đầυ. Cố Vũ Bác sướиɠ da đầu tê dại, hắn đánh vòng qυყ đầυ ở tử ©υиɠ vừa tàn nhẫn vừa nghiền nát đỉnh lộng, tử ©υиɠ bị cọ lại đâu lại tê.

“A —— quá sâu…… Tử ©υиɠ tê a……”

Tiêu Hàm vặn vẹo thân mình, nói không rõ là muốn đón ý nói hùa hay thoát đi. Chỉ là y vừa động, Cố Vũ Bác liền bắt lấy eo dùng huyệt y vuốt ve dương cụ, làm vào tử ©υиɠ hưởng thụ thịt non mυ'ŧ vào, nghiền nát thật mạnh mới bằng lòng.

Nộn huyệt gắt gao liếʍ mυ'ŧ kê kê, mỗi lần làm đến chỗ mẫn cảm, lãng thịt liền kịch liệt co rút. Cố Vũ Bác cuồng đỉnh, hai người làm như si như say. Tiêu Hàm lãng kêu cũng một tiếng phóng đãng hơn một tiếng.

“A a! Không được, học đệ hảo bổng…… Phải bị làm chết…… A ân……”

Cố Vũ Bác từng chút làm tàn nhẫn lại sâu, quá nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt xì xì bắn ra làm ướt ghế dựa. Dâʍ ɖị©ɧ ở huyệt khẩu bị kịch liệt đâm vào rút ra chụp đánh thành bọt biển, Tiêu Hàm bị làm lãng kêu không ngừng, cả người run rẩy.

Cố Vũ Bác ôm y, cuồng dã đĩnh động kính eo, như đóng cọc hung hăng nảy sinh ác độc thao huyệt. Âm mao thô cứng đều sắp vào huyệt, làm Tiêu Hàm hai mắt tan rã, khóe miệng chảy nước bọt. Cảm giác được tao huyệt bắt đầu kịch liệt mấp máy, biết đây là Tiêu Hàm sắp cao trào, Cố Vũ Bác bắt đầu dùng tốc độ dọa người hung ác va chạm tao huyệt đã bị làm chín rục, nhiều lần tàn nhẫn cắm, trứng trứng đều sắp đi vào hơn phân nửa.

Tiêu Hàm lần này cao trào run rẩy so dĩ vãng lợi hại hơn. Cố Vũ Bác bị hút trướng đại một vòng, hắn cuồng bạo đĩnh động eo, tàn nhẫn cắm mấy trăm cái, gậy thịt làm tới chỗ sâu không thể tưởng tượng. Da^ʍ thuỷ ấm áp triều phun tưới qυყ đầυ. Mã mắt bị nóng, đại cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun tới tử ©υиɠ toan trướng mềm xốp.