Tiểu Mẹ YD

Chương 6: Phòng tắm play (Tiểu mẹ bị thao phun ℕướƈ Ŧıểυ)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Sau một lúc, Tiêu Hàm bình tĩnh trở lại tựa hồ lại biến trở về mỹ nhân ngượng ngùng thẹn thùng thanh thuần. Mặt nhỏ đỏ bừng, luống cuống tay chân cầm lấy áo sơmi bị xé rách mặc lên.

Cố Vũ Bác cơ hồ phải vì bộ dáng y đáng yêu cười ra tiếng, hắn một tay chặn ngang bế Tiêu Hàm lên tới hướng phòng tắm. Tiêu Hàm cúi đầu mắt né tránh không dám nhìn hắn, tay nhỏ chống đẩy hắn ngực, nhỏ giọng kháng nghị: “Thả tôi xuống dưới……”

Cố Vũ Bác không có mặc quần áo, Tiêu Hàm đẩy hai cái sau mặt càng đỏ hơn, một bàn tay tự giác vòng lấy cổ hắn, một tay khác cũng bất tri bất giác từ chống đẩy biến thành vuốt ve. Thân thể Cố Vũ Bác lửa nóng, cơ ngực rắn chắc cứng rắn, Tiêu Hàm sờ soạng mấy cái, tiểu huyệt lại nóng lên, lúc đóng lúc mở mấp máy. Mới vừa bắn vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ theo huyệt khẩu chảy về phía cúc huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ lạnh lẽo dính nhớp chảy đầy huyệt khẩu, hậu huyệt bắt đầu phát ngứa. Tiêu Hàm biết chính mình luôn luôn thích thân thể mãnh nam cường tráng, nhưng không nghĩ mình dâʍ đãиɠ như vậy. Vừa mới mới bị thô vật mãnh thao một trận, hiện tại hậu huyệt lại ngứa, y nỗ lực kẹp chặt mông, không muốn làm Cố Vũ Bác phát hiện quẫn bách này.

Cố Vũ Bác đã sớm chú ý tới động tác nhỏ Tiêu Hàm, hắn cười nói: “Tiểu mẹ đây là thế nào? Tao thủy của mình đều ngậm không được? Đều tích đến trên chân tôi.”

Tiêu Hàm bị hắn nói vô pháp phản bác, mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào ngực Cố Vũ Bác, dịu ngoan như con thỏ.

Cố Vũ Bác ôm Tiêu Hàm vào phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen, Tiêu Hàm một bên thỏa mãn rốt cuộc ăn dươиɠ ѵậŧ tráng nam mộng tưởng đã lâu. Một bên lại vì tráng nam là con riêng mà rối rắm, y không biết thế nào đối mặt Cố Vũ Bác, đành phải xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía con riêng, muốn trốn tránh sự thật mình lσạи ɭυâи.

Tiêu Hàm tuy đưa lưng về phía Cố Vũ Bác, nhưng thân thể run nhè nhẹ cùng lỗ tai nhỏ hồng thấu đã biểu hiện ra y có bao nhiêu ngượng ngùng khẩn trương.

Này bộ dáng thẹn thùng nào còn có một chút phóng đãng vừa rồi, Cố Vũ Bác cảm thấy bộ dáng khi Tiêu Hàm đắm chìm ở du͙© vọиɠ mị người cùng khi thanh tỉnh thẹn thùng thanh thuần tương phản thập phần mê người. Hắn hiểu nội tâm y rối rắm, chính là cực phẩm mỹ nhân như vậy hắn cũng không tính toán lướt qua một ngụm liền buông tha.

Cố Vũ Bác xoay Tiêu Hàm qua cưỡng bách y đối mặt mình, gỡ xuống vùi vòi sen đầu bắt đầu rửa thân thể y. Trên da Tiêu Hàm đều là dấu hôn da^ʍ mĩ, nhũ thịt đỏ tươi càng bị cắn lớn vài lần, mơ hồ muốn trầy da. Lúc nước ấm chảy qua núʍ ѵú, Tiêu Hàm càng bị đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ run nhè nhẹ, Cố Vũ Bác thương tiếc nói:

“Vυ' tiểu mẹ quá đáng thương, tôi giúp em thổi thổi.”

Nói xong cúi đầu đối núʍ ѵú thổi vài ngụm, đầṳ ѵú tiếp xúc hơi thở lạnh lại thoải mái lại khó chịu, càng thêm trướng đau đứng lên.

“Ai nha!” Cố Vũ Bác làm bộ kinh ngạc, “Vυ' tiểu mẹ thế nào càng ngạnh, là muốn tôi liếʍ liếʍ sao?”

Tiêu Hàm vừa lúc bị nói trúng nội tâm, y đĩnh đĩnh vυ', nhỏ giọng nói: “…… Phải, tôi muốn cậu liếʍ liếʍ nó……”

Cố Vũ Bác lại bày ra một bộ đứng đắn nói: “Thế nào có thể như vậy đâu, chúng ta đang tắm rửa!”

Đường hoàng như chính nhân quân tử, lại không biết chính nhân quân tử nhà ai sẽ cùng mẹ kế lσạи ɭυâи đâu.

Tiêu Hàm biết Cố Vũ Bác là cố ý, nhưng y lại ngượng ngùng tiếp tục cầu hắn.

Kế tiếp Cố Vũ Bác thật sự không lại động tay động chân, nghiêm túc dùng nước ấm rửa thân thể Tiêu Hàm. Tẩy đến hạ thân y hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tách hai chân y ra, dùng ngón tay ôn nhu rửa sạch huyệt khẩu cùng âm thần, chờ đến hoa huyệt rửa sạch sẽ, hắn duỗi tay hướng về phía sau chỗ.

Cúc huyệt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ từ hoa huyệt chảy ra, lại ướt lại trơn. Hai ngón tay Cố Vũ Bác ở hậu huyệt nhắm chặt cọ xát, nghiêm trang hỏi: “Tiểu mẹ, hậu huyệt vì cái gì ướt như vậy, nó cũng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ sao?”

Vẻ mặt hắn là chính nghĩa, côn ŧᏂịŧ lại tà ác đứng thẳng lên.

Tiêu Hàm lắc đầu biện giải: “Không phải, là hoa huyệt chảy ra……”

Nói còn chưa dứt lời y liền minh bạch Cố Vũ Bác là đang đùa giỡn, y quay đầu cắn môi dưới không nói chuyện nữa.

Cố Vũ Bác nở nụ cười, hắn thật không rõ bảo bối này bị đại dươиɠ ѵậŧ thao lớn mật lửa nóng như vậy, hiện tại lại trở nên phá lệ thiên chân.

Hắn tắt đi vòi sen, chuyển Tiêu Hàm qua làm hai tay y đỡ tường, hai tay mạnh mẽ xoa nắn thịt mông y. Mông thịt phì nị làm Cố Vũ Bác cảm thấy xúc cảm thập phần tốt, hắn tách mông ra để sát vào hậu huyệt, nghiêm túc nói:

“Tôi không tin, tôi muốn nhìn hậu huyệt em có phải sẽ chảy nước hay không.”

Dâʍ ŧᏂủy̠ lại ướt lại trơn dính đến hậu huyệt tỏa sáng, Cố Vũ Bác thò miệng lại gần, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua huyệt khẩu, ngứa làm Tiêu Hàm đột nhiên run lên, y rêи ɾỉ: “Ngươi làm cái gì? Không cần liếʍ, dơ……”

“Thế nào sẽ dơ đâu, tôi muốn nếm mỗi một tấc thân thể em!”

Dứt lời, đầu lưỡi lại không chút do dự liếʍ hậu huyệt. Hắn cẩn thận liếʍ nếp uốn, ở thời điểm tiếng Tiêu Hàm rêи ɾỉ dần dần mị người, bắt đầu dùng đầu lưỡi không ngừng chọc huyệt khẩu. Cúc huyệt dưới đầu lưỡi hắn công kích chậm rãi biến mềm. Cố Vũ Bác dùng sức cắm đầu lưỡi đi vào, câu liếʍ thịt ruột non mềm.

Hậu huyệt mẫn cảm so với hoa huyệt chỉ nhiều không ít, bựa lưỡi cọ xát, thịt ruột co rút so hoa huyệt càng chặt. Cố Vũ Bác gợi lên đầu lưỡi ở hậu huyệt nỗ lực đánh vòng khuếch trương.

Huyệt thịt bị đầu lưỡi thô ráp ướt nóng liếʍ, kɧoáı ©ảʍ làm Tiêu Hàm mềm eo. Y chậm rãi luân hãm tại loại kɧoáı ©ảʍ này, cúc huyệt kịch liệt mấp máy. Cố Vũ Bác nhịn không được vỗ vỗ mông y, rút đầu lưỡi ra, chế nhạo nói: “Thế nào kẹp chặt như vậy, chỉ sợ chốc lát phun nước so hoa huyệt còn lợi hại.”

Tiêu Hàm xấu hổ toàn bộ thân mình đều đỏ lên, Cố Vũ Bác khẽ cười một tiếng, cắm ngón tay vào, đánh vòng cọ xát, chậm rãi thêm đến ba, bốn ngón tay.

Tiêu Hàm thấp giọng rêи ɾỉ: “A, thật thoải mái…… Ngón tay cắm mông thật thoải mái……”

Huyệt khẩu cũng càng ngày càng mềm, Cố Vũ Bác rút ra ngón tay, thậm chí từ huyệt khẩu chảy ra một tia tràng dịch.

Mỹ nhân quả nhiên trời sinh mị cốt, thao hậu huyệt bôi trơn cũng không cần!

Cố Vũ Bác càng thêm hưng phấn, hắn đứng dậy, loát động cự long chống hậu huyệt đã mềm xốp, ôn nhu ở bên tai Tiêu Hàm nói: “Tiểu mẹ, ta muốn thao một huyệt khác.”

Nói xong dùng sức đĩnh hông, dùng qυყ đầυ bổ ra nhục đạo, cự căn còn chưa hoàn toàn đi vào, thịt non liền mấp máy bao lấy hành thân. Cố Vũ Bác thở hổn hển, hắn ở nhục huyệt dừng lại một chút, áp xuống xúc động muốn bắn, sau đó bóp chặt eo Tiêu Hàm cao cao nhấc lên, kê ba không lưu tình chút hoàn toàn cắm vào bắt đầu kịch liệt trừu động thao làm.

“A a a! Quá sâu, mông bị thao xuyên ~ a ha ~ quá sâu…… Chậm một chút……”

Tay Tiêu Hàm sắp không đỡ được tường, thân thể theo Cố Vũ Bác cắm trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu cơ hồ muốn đυ.ng tường. Cố Vũ Bác lập tức duỗi ra một bàn tay lót trước mặt y, tránh y bị thương.

Côn ŧᏂịŧ không ngừng thao làm tiểu huyệt chật hẹp, nộn thịt kề sát hành thân, hút Cố Vũ Bác hai mắt đỏ lên. Hắn không quên chiếu cố Tiêu Hàm, bàn tay từ phía sau bắt lấy dươиɠ ѵậŧ y loát động. Tiêu Hàm nức nở một tiếng, mã mắt chảy ra một tia dâʍ ɖị©ɧ.

Tiêu Hàm vong tình lãng kêu, “A a ~ quá sướиɠ! Dươиɠ ѵậŧ quá sướиɠ…… Mông cũng bị thao sướиɠ!”

Tiêu Hàm chỉ cảm thấy hậu huyệt nơi nơi đều là điểm mẫn cảm, tùy tiện bị thao đến nơi nào đều sướиɠ đến rùng mình. Y bị làm cả người đỏ lên, lúc này đã không có thần trí, trong đầu chỉ có đại điểu mang cho y vô thượng kɧoáı ©ảʍ, cùng tay loát động côn ŧᏂịŧ y.

“Thao tôi, mau thao tôi! Tôi muốn đại dươиɠ ѵậŧ!”

Tiêu Hàm vừa lãng kêu vừa chủ động nâng mông đón ý nói hùa. Cố Vũ Bác bị Tiêu Hàm chủ động kích đến gầm nhẹ một tiếng, eo gia tốc đâm vào rút ra, lại tàn nhẫn lại nặng đỉnh cúc huyệt. Tiếng “Xì xì” mơ hồ muốn át Tiêu Hàm lãng kêu, da^ʍ thuỷ ở dươиɠ ѵậŧ ở ra vào từ huyệt khẩu chảy ra, lại bị cắm vẩy khắp nơi. Trên ngón tay Cố Vũ Bác là vết chai dày cọ mã mắt, Tiêu Hàm hét lên một tiếng, ngọc hành run lên bắn tinh.

Tiêu Hàm bắn xong, Cố Vũ Bác vươn ra ngón tay hung hăng nhéo tao đế. Y chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt run rẩy, Cố Vũ Bác gân xanh nhảy lên, thao lộng càng ngày càng mãnh. Hậu huyệt non mềm chỉ có thể mềm mại phối hợp hắn. Sau trừu động cơ hồ muốn cắm xuyên, Cố Vũ Bác liều mạng đỉnh, thẳng đỉnh đến chỗ sâu nhất. Tiêu Hàm trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách đều rời thân thể, côn ŧᏂịŧ đã bắn quá rất nhiều lần lại tích táp chảy ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, một lát sau, không ngờ lại đứng lên, tiểu ra nước màu vàng nhạt, xuy xuy bắn tới trên tường phòng tắm.

Kɧoáı ©ảʍ qua đi, y chậm rãi khôi phục thần trí, y quả thực không tin mình làm cái gì, thế nhưng tiểu, bị con riêng cắm tiểu.

Cố Vũ Bác xả nước bồn tắm, bế Tiêu Hàm tránh ở góc tường giả nấm bỏ vào bồn tắm. Tiêu Hàm không dám ngẩng đầu, y ngồi ở trong nước hai tay ôm đầu gối, mặt vùi vào đầu gối.

Cố Vũ Bác muốn cười, lại sợ hắn cười thỏ con khi thanh tỉnh ngượng ngùng sẽ chạy trối chết. Hắn khụ một tiếng cố nhịn cười ý, bàn tay hướng giữa hai chân y. Tiêu Hàm quả nhiên vẫn là bị động tác này hoảng sợ, y đột nhiên co rụt lại thân thể, thất thanh kêu lên: “Cậu làm cái gì?!”

Khóe miệng Cố Vũ Bác vẫn giấu không được ý cười, hắn kiên định tách chân Tiêu Hàm ra, “Em yên tâm, tôi hiện tại cái gì đều sẽ không làm, nhưng đồ vật bên trong phải lấy ra.”

Hắn dừng một chút, ý cười bên môi lớn hơn nữa, “Vẫn là em muốn hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi ngủ? Tiểu mẹ?”

Tiêu Hàm mặt trướng đỏ bừng: “Tôi tự mình tới.”

Cố Vũ Bác đã duỗi ngón tay về phía hậu huyệt: “Em có thể chứ? Tôi bắn rất sâu ——”

Tiêu Hàm luống cuống tay chân che lại miệng hắn, mắt to oán trách trừng mắt hắn tự sa ngã nói: “Cậu muốn lộng liền lộng đi!”

Ngón tay Cố Vũ Bác cắm vào hậu huyệt, hắn không hề cố ý đùa Tiêu Hàm, ngón tay căng ra tiểu huyệt, làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn có thể thuận lợi chảy ra.

Tiêu Hàm cắn môi cố nén xấu hổ, chờ Cố Vũ Bác rốt cuộc rửa sạch sạch sẽ ôm y về phòng ngủ, Tiêu Hàm cho rằng rốt cuộc có thể thở một hơi, ai biết Cố Vũ Bác liền ở bên cạnh y xốc lên chăn nằm xuống, còn vỗ vỗ gối đầu y cười nói:

“Mau ngủ a tiểu mẹ, tôi muốn sáng mai tỉnh lại liền nhìn thấy em.”