Edit: MOE (Thiên Ngọc)
(Không có tắm chung đeo, trực tiếp lăn giường)
Cự long Mạnh Duy Trinh ất nhanh cứng rắn bừng bừng phấn chấn, cọ ở gò má Sở Tĩnh Hoà đỏ bừng. Y vươn đầu lưỡi, liếʍ hôn mấy ngụm, mυ'ŧ vào túi con cháu phía dưới.
Nam nhân phát ra thở dài thỏa mãn, tay mềm nhẹ ấn đầu y, run giọng:
“Nương tử, ngô, thật thoải mái.”
Sở Tĩnh Hoà liếʍ ướt trứng, nắm nam căn gân xanh bại lộ, từ hệ rễ hôn lên trên.
“Ngô ngô…….. côn ŧᏂịŧ lớn của tướng công….. ta thích ăn nhất.”
Mạnh Duy Trinh thở dốc không thôi, từng trận nhiệt lưu từ bụng dâng lên, chỉ cảm thấy hai chân đều run.
“Nương tử, tê.”
Sở Tĩnh Hoà ánh mắt mê ly, nắm nhục bổng, ngậm qυყ đầυ vào miệng, nước bọt dọc theo khóe miệng nhỏ giọt. Khoang miệng lửa nóng bao bọc qυყ đầυ, đầu lưỡi đánh vòng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mạnh Duy Trinh vốn hơi thở không xong, thấy y bỗng nhiên nâng mắt, tim đập nhanh một trận.
“Nương tử, ta, ta muốn bắn.”
Sở Tĩnh Hoà cười phun ra nhục côn, cọ đỉnh tràn ra chất lỏng trên mặt.
“Bắn đi, ta cũng muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ Duy Trinh, lúc này dùng vυ' làm Duy Trinh tiết.”
Nói xong, y đứng dậy, dùng vυ' sưng to kẹp lấy gậy thịt, xoa vê vỗ về chơi đùa.
Đầṳ ѵú hồng nhạt nho nhỏ trở nên lớn hơn nữa, nhan sắc càng đậm, cũng sưng ngạnh lên. Đầṳ ѵú chảy ra sữa, nhỏ giọt trên mặt nước.
Sở Tĩnh Hoà cười liếʍ liếʍ khóe môi, một bên dùng vυ' vuốt ve nam căn, một bên nói:
“Tướng công, như thế sảng khoái sao?”
Hắn đỡ lấy mép thau tắm, bị trêu chọc dục hỏa đốt người, khó kìm lòng nổi.
“Nương tử, ta, ta chịu không nổi, ta muốn thao ngươi.”
Trong mắt y tìиɧ ɖu͙© tràn đầy, thở dốc, “Ngươi không sợ bà mẫu trách tội sao?”
Mạnh Duy Trinh hầu kết hoạt động, nuốt nước bọt, “Mặc kệ mặc kệ, ai có thể chịu nổi nương tử trêu chọc như thế? Không được, ta muốn bắn.”
Y ngọt ngào cười, cực đại vυ' kẹp dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ xoa nắn, “Bắn đi tướng công, ta dùng miệng tiếp nhận.”
Mạnh Duy Trinh lại khó khống chế, gào rống tiết dương tinh. Y mở môi đỏ, tiếp nhận tất cả, vươn đầu lưỡi đầy bạch dịch cho nam nhân nhìn.
Mạnh Duy Trinh thở dốc như ngưu, nghiến răng, “Nương tử nhất định là yêu tinh biến thành, đợi sau khi ngươi sinh, ta muốn thao ngươi không xuống giường được.”
Y một ngụm nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙, cười đứng lên, câu lấy cổ hắn.
“Tướng công có thể nhịn đến sau khi ta sinh?”
Hắn cắn răng một cái, chặn ngang bế y, “Ta sẽ nhẹ chút, nương tử đừng lại câu dẫn ta.”
Sở Tĩnh Hoà vui cười, bị Mạnh Duy Trinh tới trên giường, tuy đã lớn bụng béo phệ, thân hình lại còn tính linh hoạt, lật qua, uốn gối quỳ bò trên đệm.
“Quỳ như thế nương tử không khó chịu sao?”
“Không khó chịu, Duy Trinh mau tới thao ta, tiểu huyệt thật ngứa, muốn côn ŧᏂịŧ lớn Duy Trinh.”
Y khó nhịn vặn vẹo cái mông, âm huyệt quả nhiên đã ướŧ áŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt, hậu đình cũng co rụt lại.
Đại điểu lại lần nữa ngạnh, cúi xuống chậm rãi đưa vào hoa huyệt, chỉ tiến một nửa, không dám lại động.
“Ngô, hài nhi ngoan, chớ lại đá mẫu thân.”
Mạnh Duy Trinh cả giận, “Tiểu hỗn trướng lại đá nương tử?”
Y hơi giận, “Vì sao kêu nó tiểu hỗn trướng? Nếu nó là tiểu hỗn trướng, vậy ngươi là lão hỗn trướng.”
Mạnh Duy Trinh cứng họng, chỉ phải thuận theo, “Phải phải phải, ta sai rồi nương tử, không gọi nó tiểu hỗn trướng, ta gọi nó bé ngoan được không?”
Y buồn cười, “Như thế mới đúng, nào có người kêu hài nhi chưa xuất thế tiểu hỗn trướng?”
“Đều là ta sai, nương tử đừng tức giận.”
Hắn thao nhẹ một lát, như gãi không đúng chỗ ngứa, dục hỏa trong lòng ngược lại thiêu đến càng vượng, liền rút ra đâm vào hậu đình.
Cúc huyệt mềm ấm ướŧ áŧ, trơn trượt chặt chẽ. Sở Tĩnh Hoà ưm một tiếng, da^ʍ kêu:
“A ân……… tướng công……. tướng công thao ta.”
Mạnh Duy Trinh hít thật sâu, thong thả đưa đẩy dương cụ.
“Nếu nương tử khó chịu, lập tức nói cho ta.”
“Không khó chịu, ta sảng khoái vô cùng, tướng công lại thao mau một chút.”
“Được.”
Nam nhân chế trụ mông thịt, cắm đến càng sâu càng nhanh. Sở Tĩnh Hoà loạn run, ngọc hành cũng lắc lư lay động, sữa cùng dâʍ ɖị©ɧ càng không ngừng nhỏ giọt.
“A a…… thật thoải mái……. tướng công…… ta thật thoải mái…….. a…….”
Mạnh Duy Trinh tuy dục hỏa khó nhịn, nhưng còn nhớ rõ y sắp lâm bồn. Cuối cùng không dám quá mức, chỉ cắm mấy chục cáo liền rút ra nhục côn, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mông y.
Sở Tĩnh Hoà lại không thỏa mãn, quay đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng:
“Tướng công……. còn muốn…… còn muốn.”
“Nương tử ngoan, chờ bé ngoan chúng ta sinh ra, ta liền làm ngươi ba ngày ba đêm, được không?”
Y cũng biết hắn cẩn thận mới là lẽ phải, chỉ phải hậm hực từ bỏ.
“Nói tốt, không được đổi ý.”
Mạnh Duy Trinh rửa sạch hạ thể y ướt dầm dề, từ phía sau ôm y.
“Ân, nói tốt, tướng công không uy no nương tử, tuyệt không phải tướng công tốt.”