Ước chừng vị trí của Lục Nghiên Kiều quá đặc thù nên hầu hết mọi người đều không để ý đến cô. Đến cả host cũng chỉ nhắc tới cô trong một câu: “Bé Hoa Nhỏ đang núp trong góc tường phía dưới, còn có cơ hội, nhưng đội tuyển PYA đã bắt đầu tấn công nhà. Bản game hiện tại công dễ thủ khó, chỉ cần họ tấn công nhà đủ lâu, quán quân trong ván này hẳn sẽ thuộc về họ……”
PYA dường như cũng rất tự tin. Họ là một đội, hai người và thêm tổng 11 quả mìn, đánh kiểu gì cũng cướp nhà được thôi. Còn bên thủ nhà hình như lại không được ổn lắm, họ thấy mìn quăng từng quả từ lầu một lên, trốn được quả này lại có quả sau ngay, đúng thật chẳng khác gì thừa sống thiếu chết đạp lên trận địa mìn.
“PYA đã ném nổ được một người rồi!!” Host kích động không thôi, “Họ quyết định xông lên…… Từ từ, tại sao lại có mìn ném vào trong nhà, mìn của ai thế……” Có lẽ nghe được tiếng kính vỡ nên host chợt bừng tỉnh, “Là Bé Hoa Nhỏ ư?? Bé Hoa Nhỏ còn đang ném mìn vào trong, một quả, hai quả —— cô ấy đã cướp được một đầu người từ tay PYA!!”
Trong trò chơi này, khi gamer knock out được địch mà không chốt hạ thêm phát nữa, để người khác chốt hộ thì mạng của địch sẽ tính cho người kia.
Tuy là PYA nổ cho một người ngã, nhưng quả mìn của Lục Nghiên Kiều ném vào rất đúng lúc, trùng hợp hớt tay trên được đầu người này.
“High ghê, lại gϊếŧ người rồi.” Lục Nghiên Kiều vui vẻ khôn xiết, liến thoắng rất nhiều, còn không quên kéo kíp nổ, tiếp tục ném mìn liên tục lên lầu trên.
Tiếng lựu đạn chạm xuống đất sắc lẻm đã thành bùa đòi mạng của lầu trên. Đội thủ nhà đã hoàn toàn tuyệt vọng, họ nhìn mặt đất đầy mìn, muốn khóc cũng không khóc nổi, muốn hấp hối giãy giụa một chút, ngoài cửa lại có một đội người xông vào.
PYA chớp cơ hội vọt lên lầu, ý đồ bắn chết luôn người cuối cùng trên lầu. Không thể không nói hiệu suất làm việc của họ rất cao, chiến thuật sách lược cũng rất ưu tú. Nhưng sau khi xử lý xong người trên lầu, họ lại nghe thấy một loạt tiếng vang khiến da đầu người ta tê dại —— tiếng lựu đạn rơi xuống mặt đất.
“Damn it!!” Đội viên của PYA không nhịn nổi, chửi bậy một câu. Họ còn chưa phản ứng được, thì quả mìn đã nổ tung trong căn phòng nhỏ hẹp. Dư chấn sau vụ nổ thổi bay cả hai người đập vào vách tường, hai người đều trong trạng thái chỉ còn chút máu tàn.
Đội viên PYA vừa định cảm thán tìm được đường sống trong chỗ chết, thì lại nghe thấy tiếng quăng lựu đạn từ ngoài cửa sổ. Tiếng động này chọc cho da đầu họ tê dại, hai người đảo quanh phòng như ruồi nhặng không đầu. Chỉ cần bị nổ thêm phát nữa là xác cả hai đều lạnh rồi.
Ngay lúc này bo độc cũng spawn, cắm đúng vào vị trí của họ. Nếu muốn rời khỏi căn nhà này thì phải ăn một ít độc. Nhưng với lượng máu hiện tại của họ, xông ra bo độc cuối thì sẽ chết ngay.
“Trời đất ơi!! Trên người Bé Hoa Nhỏ toàn là mìn!” Host cũng bị màn này làm cho sợ ngây người, dở khóc dở cười bình luận, “Cô ấy phải mang theo chừng mười lăm quả mìn, mười lăm quả mìn…… Trời ơi, nếu tôi là người ở trên lầu, chắc tôi sẽ bật khóc mất thôi.”
Mười lăm quả mìn quả thực chẳng khác gì khu thả bom nhân tạo. Huống hồ bây giờ Lục Nghiên Kiều lại cực kì thiện nghệ trong khâu tháo chốt mìn. Sau khi cầm mìn tháo kíp nổ thì cô còn giữ trong tay một lát, mãi đến khi mìn sắp nổ tung cô mới ném lên trên. Thao tác như vậy sẽ khiến kẻ địch phía trên bị nổ luôn mà không có thời gian phòng bị.
“Ha ha ha ha ném chết một đứa nữa rồi nè!!” Lục Nghiên Kiều quả thực giống y như nhân vật phản diện, vừa ném mìn lên lầu cô còn vừa cười to ha ha ha, “Còn tám quả mìn nữa, ăn quả chuối bự của mị đi!”
Hạ Trúc Lịch ngồi cạnh cô còn dâng trào một chút cảm thông đầy vi diệu với đội PYA ở trên lầu.
“Một chọi một!!” Host vốn tưởng Lục Nghiên Kiều núp tới cuối sẽ chỉ như cá nằm trên thớt, ai ngờ cô lại làm ra được thao tác thế này. Mọi người xem mà mắt chữ A mồm chữ O, bạn duy nhất còn sót lại của đội tuyển PYA thê thảm tránh né trong nhà. Chuyện đáng thương nhất chính là cả tòa nhà này chỉ có một phòng nằm trong bo an toàn thôi, với lượng máu của anh ta thì cũng chẳng đi sang phòng khác nổi.
Lại nhìn vẻ mặt của thành viên đội tuyển PYA, cả gương mặt anh ta đều nhăn tít lại, không biết đang lầu bầu gì nãy giờ…… 80-90% là đang chửi bậy đây.
Lục Nghiên Kiều ném liền một hơi bốn quả mìn, gần như ném đầy cả phòng. Bạn đội viên bỗng nhiên cảm thấy tình thế hiểm nghèo quá —— anh ta phát hiện ra nếu anh ta cứ ở lại đây thì sẽ chết trong trận địa mìn của Lục Nghiên Kiều mất.
Trước khi thi đấu, huấn luyện viên của các đội tuyển lớn đều phân tích về những đối thủ cạnh tranh nhất. Bản phân tích này đương nhiên cũng có FCD, Lục Nghiên Kiều là tuyển thủ dự bị của FCD, tất nhiên cũng được huấn luyện viên bên địch nhắc đến một câu. Nhưng câu mà khi ấy huấn luyện viên nhắc tới về Lục Nghiên Kiều toàn là: Một cô gái rất đáng yêu, gặp được coi như gặp may.
PYA nghĩ đến đây, không nhịn được oán hận nghiến răng, nghĩ thầm trong lòng đáng yêu chỗ mẹ nào, may mắn cục kít gì, ai mà lại bỏ lắm mìn trong túi như thế kia chứ, cô ta không cần mang theo những thứ khác sao!!!
Đương nhiên, tất cả những ý nghĩ này chỉ trong khoảnh khắc thôi, chứ nếu anh ta còn nghĩ nhiều thêm về những chuyện khác thì sẽ bị mìn nổ chết.
Bạn duy nhất còn sót lại của PYA cắn chặt răng, giậm giậm chân, nghĩ thầm không phải Lục Nghiên Kiều bắn súng không giỏi sao, anh ta cứ đọ với cô ta phát chót đi. Vì thế anh ta đi đến cạnh cửa sổ, mở cửa sổ nhảy ra.
Lục Nghiên Kiều còn đang vui sướиɠ hài lòng móc mìn ra thì thấy một người vạm vỡ từ trên trời giáng xuống, cô cuống lên, ấn nhầm nút —— móc cái chảo sau đít mình ra: “A a a a cứu mạng với ——”
Một tiếng “Choang” trong vắt vang lên, kẻ thù vừa hạ cánh trước mặt cô hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Lục Nghiên Kiều còn chưa phản ứng được thì đã thấy trước mặt mình nhảy ra mấy chữ “winner winner chicken dinner” màu vàng đẹp đẽ.
“Mình? Mình ăn gà?” Lục Nghiên Kiều sững sờ, cô vẫn chưa tỉnh lại giữa những tiếng ồn ào vang dội trong sân vận động. Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, thấy thần sắc của anh bình tĩnh, cô mở miệng xác nhận lại lần nữa, “Đội trưởng? Chúng mình ăn gà à?”
Hạ Trúc Lịch: “…… Ừ.”
“Sao anh lại không vui ạ?” Lục Nghiên Kiều hỏi.
Hạ Trúc Lịch: “Anh không vui chỗ nào?”
Lục Nghiên Kiều: “Vậy sao anh không cười?”
Hạ Trúc Lịch im lặng ba giây, sau đó cho Lục Nghiên Kiều một đáp án: “Anh chưa phản ứng lại được.”
Lục Nghiên Kiều: “Ờmmmmm……” Thật ra, cô cũng chưa phản ứng được đâu.
Sau đó hai người còn chưa kịp phản ứng gì bèn hoang mang lên sân khấu, hoang mang nhận phỏng vấn. Suốt quá trình này, vẻ mặt của Lục Nghiên Kiều đều bình thản, tựa như tất thảy đã ở trong lòng bàn tay cô.
Host hỏi cô: “Có phải bạn không quen chơi ở góc nhìn thứ nhất lắm không?”
Lục Nghiên Kiều: “Cũng được ạ, em cũng đã trải qua huấn luyện trong thời gian dài và luyện tập hệ thống rồi mà.”
Host nghe vậy thì nhìn đống túi nilon trong thùng rác cạnh bàn cô: “Thế đống túi nilon kia?”
Lục Nghiên Kiều: “Ồ, đấy là vì em ăn phải mấy thứ không hạp ạ.”
Host: “Ờm……” Cô bé này còn trẻ mà da mặt dày ghê.
Sau đó anh ta lại hỏi Lục Nghiên Kiều một số câu hỏi, Lục Nghiên Kiều giải đáp từng câu. Nội dung của câu hỏi cuối cùng là tại sao đoạn cuối cô lại chọn chảo để kết thúc sinh mệnh địch?
Lục Nghiên Kiều nói: “Bởi vì em bấm nhầm nút…… Vốn em định móc súng ra ạ.”
Host: “……”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Thành viên đội tuyển PYA đứng cạnh đấy: “……”
Khán giả trong trường quay: “……”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, khán giả trong cả trường quay cười vang, Lục Nghiên Kiều bị cười thì rất ngượng ngùng: “Em xin lỗi ạ, không phải em không tôn trọng tuyển thủ đâu. Chỉ tại nút rút chảo ngay cạnh nút lấy mìn. Em cuống quá em bấm lộn ạ.”
Sau khi phiên dịch viên phiên dịch xong lời của Lục Nghiên Kiều, vẻ mặt của thành viên đội tuyển PYA càng vặn vẹo, cũng không rõ là muốn khóc hay muốn cười.
Ánh đèn, tiếng vỗ tay, những lời hoan hô và ánh mắt cháy bỏng của mọi người. Trong khoảnh khắc này, Lục Nghiên Kiều lại được nhấm nháp sự ngọt ngào của thắng lợi. Lúc cuối khi cô bưng cúp rời khỏi sân khấu, cô thấy người mình lâng lâng như đang bay vậy. Cô cứ hỏi Hạ Trúc Lịch hoài không phải cô đang nằm mơ chứ.
Cuối cùng Hạ Trúc Lịch bị hỏi phiền quá, bèn duỗi tay nhéo một cái lên mặt cô.
Lục Nghiên Kiều ấm ức: “Sao anh lại véo em?”
Hạ Trúc Lịch: “Đau không, không đau thì anh véo thêm cái nữa.”
Lục Nghiên Kiều: “Đau đau đau.”
Hạ Trúc Lịch: “Thế thì em mơ cái gì?”
Lục Nghiên Kiều: “Lỡ như là kiểu mơ như trong Inception thì sao ạ? Dù mơ nhưng vẫn cảm thấy đau, nói không chừng anh cũng là giả. Thật ra anh chỉ là một chậu thì là ở nhà em thôi, tất cả là do em tưởng tượng ra……”
Hạ Trúc Lịch: “Sao lại là thì là?”
Lục Nghiên Kiều nói rất không hợp lý nhưng cực kì thuyết phục: “Em chỉ nuôi sống được thì là thôi, trồng cây khác là chết ngay.”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Hai người nói tới đây thì vào đến phòng nghỉ, họ thấy Lý Tư Niên và Đồng Chu Vũ đang nằm liệt trên bàn.
“Đội trưởng, cảm giác nằm không hưởng thắng lợi lần đầu tiên thế nào?” Cái tên Lý Tư Niên này vừa mở mồm đã chọc đúng chỗ đau của Hạ Trúc Lịch, “Lục Nghiên Kiều, đưa anh giai lêи đỉиɦ he.”
Lục Nghiên Kiều: “Hề hề hề hề, khách khí quá, khách khí quá.”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Huấn luyện viên cũng chạy tới thọc một đao, nói: “Nghiên Kiều à, vất vả rồi, trận thi theo đội tiếp theo phải cố lên nhé, dẫn dắt thằng Trúc Lịch nhà anh nhiều nhiều vào nha.”
Lục Nghiên Kiều nói vâng vâng không thành vấn đề, cứ giao hết cho cô.
Hạ Trúc Lịch: “Mấy đứa sắp xong đời rồi đấy.”
Lục Nghiên Kiều thấy biến là cua ngay, nói đội trưởng anh đừng giận mà, trận sau còn phải cậy anh ạ.
Hạ Trúc Lịch quay đầu nhìn cô: “Anh thấy em đánh một mình cũng tốt đấy thây.”
Lục Nghiên Kiều: “Đấy chả phải là nhờ anh đã biến thành thiên sứ bảo vệ em sao!”
Hạ Trúc Lịch: “……” Giỏi, nói giỏi lắm.
Vốn dĩ vì chuyện Giang Chúc bị thương nên mọi người cũng không chờ mong phần đấu theo góc nhìn thứ nhất này có thể đem đến thành tích tốt. Không ngờ Lục Nghiên Kiều phát huy vượt xa người thường, lại ăn được gà trong ván cuối, khiến tổ hợp của cô và Hạ Trúc Lịch giành luôn được chức quán quân. Giải quán quân này quả là may mắn lượm được, mọi người đều thấy hả hê.
Lúc rời khỏi sân thi đấu, Lục Nghiên Kiều còn gặp được Gas. Anh ta chủ động đi qua chào hỏi Lục Nghiên Kiều, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em rất khá đấy.”
Lục Nghiên Kiều được khen thì rất ngượng ngùng, gãi đầu nói bằng tiếng Anh là khách sáo rồi, cô còn nói mình ăn hôi được của Hạ Trúc Lịch thôi.
Ai ngờ Gas lại cười như không cười: “Ván cuối em cũng ăn hôi của đội trưởng à?”
Lục Nghiên Kiều: “Đúng vậy, nếu không nhờ anh ấy ngồi cạnh lườm em thì em bói đâu ra động lực sống sót ạ?”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Gas nở nụ cười: “Đội các em thực sự thú vị đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “Đều nhờ gien di truyền của em tốt đấy ạ.”
Đội viên đứng cạnh: “……”
Cũng không biết lúc cuối đấy Gas có hiểu được câu ám chỉ của Lục Nghiên Kiều không, vì dù sao cuối cùng cô cũng bị Hạ Trúc Lịch xách đi. Lúc bị xách đi cô còn ấm ức, nhưng thấy ánh mắt sầm sì của Hạ Trúc Lịch, rốt cuộc cô lại từ bỏ giãy giụa.
[HẾT CHƯƠNG 47]
Inception: bộ phim của Mỹ năm 2009, có Leonardo DiCaprio làm nam chính, nói về việc một nhóm người đi vào những giấc mơ. Giấc mơ của họ rất giống đời thật, nếu không phân biệt được giữa thật và mơ thì sẽ kẹt trong đó mãi mãi.