Quyến Luyến

Chương 21: Như nhặt được báu vật

Tống Nhất Viện suy nghĩ một lúc, trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng, cứ như vậy không biết ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Vũ Nghị ngắm gương mặt ngủ say của cô, không biết đang nghĩ đến điều gì. Đôi mắt này, cái mũi này, đôi môi này, khuôn mặt này, dường như vầng trán cũng đặc biệt.

Bây giờ là của anh.

"Như nhặt được báu vật" là một trải nghiệm thế nào?

Không thể nào diễn tả được.

"Thuyết văn giải tự" (1) giải nghĩa "đến" như sau: Giống một con chim bay từ trên cao xuống đất. Từ một và cũng đến một. Từ tượng hình. Không đi lên và đi xuống quá.

(1) Thuyết văn giải tự thường được gọi tắt là Thuyết văn, là tự điển chữ Hán xuất hiện hồi đầu thế kỷ thứ II trong thời Nhà Hán

Đối với anh mà nói, đó là đột nhiên có một bảo bối từ trên trời rơi xuống, ngã vào trong lòng anh.

Tiên nữ bay trên trời, cô không cẩn thận vấp ngã rồi rơi vào vòng tay anh. Tiên nữ nhìn anh, ôm lấy anh, hôn anh rồi làm tổ trong lòng như thể anh sẽ không tổn thương cô.

Anh có được cô, không dám cho người khác nhìn, không dám để người khác bàn tán, không dám tổn thương cô dù chỉ một chút, cũng không dám để cô xinh đẹp hơn.

Có ngày cô sẽ bay đi, vậy nên anh cũng không dám thổ lộ chút yêu thương nào, anh sợ lúc cô đi sẽ đau lòng.

Như nhặt được báu vật là chuyện không thể nào phấn khích, hạnh phúc, thỏa mãn, tự hào hơn và cũng không thể nào sợ hãi, bất an và hèn nhát hơn được nữa.

Từ rất lâu, anh đã biết bầu trời có một nàng tiên nhỏ, cũng từ rất lâu, anh đã trông coi phía dưới bầu trời. Lúc anh thấy nàng tiên rơi xuống liền bắt đầu vươn tay.

Những điều đó, nàng tiên ấy không cần biết.

Vũ Nghị nhẹ nhàng hôn cô, hôn Tống Nhất Viện thơm ngào ngạt.

Chúc ngủ ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, Tống Nhất Viện không nói một lời, hai người ngồi vào bàn cơm nhưng không nhìn ngó gì nhau.

Ăn xong, Tống Nhất Viện thay một chiếc váy trắng tôn lên mái tóc dài mềm mại và làn da trắng nõn như cô gái mười tám tuổi. Cô cầm cái túi nhỏ, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng: "Em hẹn uống trà với Thẩm Phong Bách ở quán cà phê, trưa sẽ về."

Cô nhìn Vũ Nghị, xác định anh đã nghe thấy, không hy vọng xa vời anh sẽ trả lời, Tống Nhất Viện mở cửa đi luôn.

Thẩm Phong Bách thấy tư thế Tống Nhất Viện bước tới giống như một con chim nhỏ xù lông, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Thẩm Phong Bách không tự giác cười rộ lên, cô thế này giống hệt Tống Nhất Viện lúc học đại học, khi anh ta chọc giận cô, cô cũng y như thế.

"Sao vậy?"

Tống Nhất Viện ngồi xuống, cảm thấy hơi nóng. Cô uống một ngụm trà lạnh, im lặng một lúc rồi mới cất giọng buồn bực: "Hồi cấp hai Vũ Nghị thích một cô gái."

Thẩm Phong Bách khó hiểu: "Rất bình thường mà?"

"Hình như anh ấy vẫn còn để ý."

Thẩm Phong Bách: "Em nghĩ nhiều rồi."

Tống Nhất Viện: "Không phải." Cô có phần buồn phiền giải thích, "Tôi chỉ thuận tiện hỏi anh ấy, anh ấy không chịu nói gì cả, cứ đυ.ng vào chuyện có liên quan đến cô gái kia thì sẽ cực kỳ im lặng, còn không dám nhìn tôi." Tống Nhất Viện tức giận uống một ngụm trà lớn, "Đó không phải chột dạ thì là gì?"

"Không phải chứ?" Thẩm Phong Bách buồn cười, "Em tính xem, đây đã là chuyện mười mấy năm trước rồi."

"Đúng là thế, mười mấy năm trước nếu anh ấy chỉ đơn giản thích một người con gái thì qua hai ba năm cũng đã hết rồi. Bây giờ đã lâu như thế, hỏi cái gì anh ấy cũng không nói, không phải vẫn còn chưa buông bỏ thì là gì?"

"Đứng ở góc độ một người đàn ông trả lời em nhé." Thẩm Phong Bách thản nhiên, "Thật ra bọn anh không quá thích việc con gái các em hỏi đến người cũ, đặc biệt là tình cảm lúc còn trẻ."

"Vì sao?"

"Xâm phạm lãnh địa." Thẩm Phong Bách đáp, "Bọn anh cũng thích nhớ nhung, dẫu sao cũng đã từng thích mà."

Tống Nhất Viện cười khẩy: "Nhớ nhung gì chứ? Nhớ từng yêu nhau thế nào, cùng nhau rung xe ra sao à?"

Thẩm Phong Bách cười phá lên: "Tống Nhất Viện, đủ rồi đấy."

"Nếu không thì sao? Nhớ lại lúc đó đã rung động ngây ngô như thế nào, vừa ngại ngùng vừa khẩn trương ra làm sao ư?" Tống Nhất Viện không nể nang đáp trả, "Mẹ nó, vậy nhớ nhung một lần có khác gì yêu lại một lần không?"

Thẩm Phong Bách nhìn cô: "Này, đây là chuyện thường tình của người ta. Ai cũng thích những hồi ức tốt đẹp, sẽ không tự giác mà nhớ lại khi gặp phải những chuyện liên quan."

"Hừ."

Thẩm Phong Bách buồn cười, "Anh nói em này, không phải điều em tôn sùng nhất là sự tôn trọng, độc lập, cảm thông và tự do lý luận à? Em phải tôn trọng những gì anh ta từng có chứ."

"Tôi tôn trọng mà." Tống Nhất Viện trợn mắt nói dối, "Những gì anh ấy từng có thì cũng đã là từng có rồi, có lẽ còn yêu đương hai ba lần. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ấy còn nhớ nhung cô ta, nhớ mãi không quên."

"Có lẽ anh ta chỉ không ngờ em sẽ hỏi thôi."

"Trong lòng không có gì thì sao phải bất ngờ khi tôi hỏi chứ?"

"Bị hỏi rồi, nếu trả lời thì phụ nữ các em sẽ bám lấy không tha."

"Tôi không như thế, cứ bình thường thì tốt rồi."

"Ừ, anh ta sẽ nói cho em biết lần đầu tiên anh ta viết thư tình cho một cô gái như thế nào, nụ hôn đầu của anh ta dành cho ai, lần đầu tiên với người nào, mỗi ngày bọn họ cùng tan học rồi lén lút nắm tay..."

"Đủ rồi." Mặt Tống Nhất Viện đen như than.

Thẩm Phong Bách nhún vai: "Đàn bà."

"Phiền phức quá!" Tống Nhất Viện bực mình, "Anh ấy không cần kể ký ức tốt đẹp ra sao, nói đơn giản hai câu là được, để chứng tỏ anh ấy đã buông bỏ không được à?"

"Ví dụ như?"

"Tên cô ta là gì, hiện tại đang làm gì này, đã kết hôn hay chưa."

Thẩm Phong Bách cười: "OK, chúng ta tưởng tượng nhé, nếu Vũ Nghị thật sự trả lời, anh ta nói cho em biết tên cô gái kia là gì, bây giờ thế nào, kết hôn hay chưa. Em có biết phản ứng của em là gì không?"

"Còn có thể là gì?" Tống Nhất Viện liếc anh ta, rất bình tĩnh trả lời, "Vấn đề này cứ thế mà cho qua thôi."

Thẩm Phong Bách lắc đầu, "Em sẽ chua xót đáp rằng: Ôi, hiểu rõ tình trạng bây giờ của người ta quá nhỉ, nhiều năm như vậy còn liên lạc ư? Vẫn đang dõi theo cô ta đấy à?"

"..." Tống Nhất Viện lại uống một ngụm trà, bình tĩnh hỏi: "Chẳng lẽ không đúng?"

Thẩm Phong Bách không nhịn được mà phì cười, ra vẻ "em thắng rồi": "Thế nên bọn anh không nói là sai, nói cũng là sai. Làm đàn ông khó lắm."

Tống Nhất Viện nhíu mày, cô không đáp.

Một lúc trôi qua, Thẩm Phong Bách nhìn Tống Nhất Viện như suy tư gì đấy.

Tống Nhất Viện ngước lên nhìn, "Làm sao?"

"Anh hỏi em..."

Tống Nhất Viện nhìn anh ta.

"Tình cảm của em là gì khi gả cho Vũ Nghị?" Thẩm Phong Bách nhìn cô chằm chằm, "Nói thật."

Tống Nhất Viện rất bình tĩnh, "Đến tuổi, tìm một người thành thật để góp gạo thổi cơm chung."

"Vũ Nghị thành thật chỗ nào?" Thẩm Phong Bách nhìn cô như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, "Có ai thật thà mà mới gặp đối tượng xem mắt hai ba lần đã quyết định kết hôn không?"

"Anh đang nói xấu anh ấy đấy à?"

"Anh ăn ngay nói thật mà."

Hai người nhìn nhau, Thẩm Phong Bách lên tiếng: "Được, chúng ta không nói chuyện đấy nữa, nói về em nhé."

"Nếu em chỉ tìm một người góp gạo thổi cơm chung, vậy người ta có người trong lòng hay không thì mắc mớ gì đến em?" Thẩm Phong Bách nói huỵch toẹt ra, "Chỉ bởi vì không thể ở bên người trong lòng, thế nên anh ta cũng tìm một người góp gạo thổi cơm chung thôi."

"Không phải." Tống Nhất Viện phiền muộn phản bác, "Anh ấy không phải vì cái đấy."

"Ờ, thế vì gì?"

Tống Nhất Viện cúi đầu không đáp.

Thẩm Phong Bách không gặng hỏi mà chuyển sang một vấn đề sắc bén hơn: "Em thích anh ta nên em ghen, ham muốn chiếm hữu của em không thể chấp nhận việc anh ta đặt em ở cùng một vị trí với cô gái khác, thậm chí có lẽ em còn thấp hơn cả cô ta?"

Thẩm Phong Bách quá hiểu Tống Nhất Viện, hiểu sự tự cao tự đại và chiếm hữu khác hẳn người thường của cô. Mặc kệ là tình cảm gì, cô đều nhất định phải đặc biệt nhất, không thể giống nhau, không thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cô trao cho bạn một tình cảm đặc biệt, bạn không thể trả lại cho cô một người bạn bè bình thường. Nếu trong lòng bạn đã không dành vị trí đặc biệt cho cô thì cô thà rằng không cần.

Cả đời cô ghét nhất bị bắt chước, cũng ghét nhất là thay thế, kiêu ngạo gần như ngông cuồng, bá đạo đến nỗi ngang ngược vô lý.

Tống Nhất Viện không trả lời anh ta, cô cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Lại một lúc trôi qua, Thẩm Phong Bách thở dài.

"Hử?"

"Không ngờ anh lại ngồi đây giải đáp thắc mắc về tình cảm cho em."

"Giữa bạn bè không phải nên thế à?"

"Chúng ta là bạn bè?"

Tống Nhất Viện nghiêm túc nhìn anh ta: "Nếu không thì sao?"

"Anh không nghĩ thế."

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Tống Nhất Viện trịnh trọng lên tiếng: "Chuyện quá khứ là chuyện quá khứ, con người phải tiến về phía trước để có cuộc sống mới. Giữa chúng ta, bây giờ tôi chỉ có tình cảm bạn bè lâu năm. Nếu anh có suy nghĩ khác, vậy từ nay chúng ta hãy giữ khoảng cách. Tôi kết hôn rồi và cũng không có ý định ly hôn."

"Em sẽ nói chuyện của chúng ta cho Vũ Nghị à?"

"Đã nói rồi."

"Anh ta phản ứng thế nào?"

Tống Nhất Viện không trả lời.

"Anh chỉ nói một lời cuối cùng." Thẩm Phong Bách nói, "Tống Nhất Viện, em thật sự có thể trải qua cả đời với một người trầm tính như thế ư?"

Tống Nhất Viện vẫn không trả lời.

"Đúng là anh vẫn có ý với em." Thẩm Phong Bách tiếp tục, "Rất nhiều lần anh nói từ bỏ nhưng kết quả đều thất bại. Mỗi khi ở bên một người phụ nữ nào đó, anh đều so sánh cô ấy với em, vì thế tất cả họ đều có vẻ nhàm chán và không thú vị. Anh không thể tìm thấy một người nói chuyện hòa hợp tâm hồn như vậy, các cô ấy không hiểu anh, anh cũng không hiểu bọn họ, các cô ấy không muốn hiểu anh, anh cũng không muốn tìm hiểu bọn họ. Không còn một Tống Nhất Viện ngồi cả đêm trên sân thượng giải thích về từng vì sao cho anh, cũng không còn một Thẩm Phong Bách bằng lòng đạp xe ba ngày hai đêm với cô gái nọ chỉ để ngắm mặt trời mọc trên bờ biển nữa. Những điều này đã khắc sâu vào quỹ đạo sinh mệnh của anh, hình thành nên tất cả tưởng tượng và nhận thức của anh về tình yêu. Những người khác có ý đồ che phủ nó, anh sẽ rất tức giận. Anh cũng chỉ hy vọng tình yêu là em, tất cả khát khao với tình yêu của anh cũng chỉ có em."

Tống Nhất Viện không thể ngờ được Thẩm Phong Bách đột nhiên bộc bạch những lời này.

"Anh thật sự đã từng có suy nghĩ muốn buông tay nhưng mà không làm được." Thẩm Phong Bách nói tiếp, "Nhất là khi nhìn thấy em ở bên người khác."

Tống Nhất Viện nhíu mày.

"Anh cũng không muốn làm một người bạn lâu năm của em, nghe em tâm sự phiền não về chuyện tình cảm của mình với một người khác." Thẩm Phong Bách cười khổ, "Cảm giác đấy, bản thân không trải qua thì không thể nào cảm nhận được."

"Không đau đớn nhưng rất khổ sở."

Người đối diện không nói gì.

Một lúc lâu sau, cô lên tiếng: "Xin lỗi anh."

"Không phải lỗi của em."

Tống Nhất Viện đáp: "Anh nên biết tôi không thể nào đáp lại tình cảm của anh." Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Sau này cố gắng ít gặp nhau đi."

Suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn cất lời, "Nếu là sáu bảy năm trước, tôi sẽ rất vui." Tống Nhất Viện nhìn anh ta, "Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy rất đáng tiếc."

Thẩm Phong Bách cười.

Lúc Tống Nhất Viện ra về, Thẩm Phong Bách thở dài, anh ta nói với cô: "Em là người hiểu ngôn ngữ nhất, thế nên áp dụng ngôn ngữ cho tốt nhé."