Người Trong Gương

Chương 20

Yên Ly bất bình nói: " Ngươi làm vậy có phải là quá đáng rồi không?"

Trang Ni vốn cũng không có hứng thú với hài tử hay con vật kia, mà cũng chỉ là làm vài việc khiến Yên Ly không chịu được phải lên tiếng, có cơ hội được bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của mình mà cao giọng: " Ngươi cần gì phải tức giận như vậy, không phải cũng chỉ là một con súc sinh thôi hay sao?"

Yên Ly nói: " Ngươi không biết nói lý lẽ."

" Hừ...!"

Những nữ nhân còn lại không ai dám lên tiếng gì, nếu nói trong số bọn họ cũng chỉ có Yên Ly ngang hàng với Trang Ni, nhưng đa số những người ở đây cũng theo phía nàng ta, nếu cứ tranh cãi cũng không có lợi gì nên Ngọc Hoa vội kéo tay Yên Ly: " Đã không còn sớm nữa, hay chúng ta trở về Thánh cung đi."

" Nhưng...!"

" Ngươi tiếc rẻ nó như vậy thật chẳng đáng với thân phận của mình, nhưng theo ta thấy thì ngươi có vẻ cũng thích hợp để làm bạn với thú vật đấy." Trang Ni cười vừa nói thì những người kia cũng hùa theo cười và xì xầm khinh thường.

Yên Ly nói: " Cho dù là thú vật chúng vẫn có sinh mạng, hành động không có một chút nhân tính như ngươi so với loài vật như chúng càng đáng khinh thường hơn."

" Ngươi nói cái gì?"

Thấy Trang Ni tức giận như vậy Ngọc Hoa lo sợ nàng ta bị mất mặt, về sau lại bày mưu gì phía sau lưng mà ấp úng: " Yên Ly tỷ ấy chỉ nhất thời nóng giận... nên...!"

" Ngay cả ngươi cũng có gan lên giọng với ta?" Trang Ni đưa tay lên đánh xuống gương mặt nhỏ của Ngọc Hoa một cái thật mạnh, nàng không thể làm gì Yên Ly thì trút giận lên thứ tiện tì này cũng không là gì.

Yên Ly lớn tiếng: " Ngươi làm gì vậy chứ?"

" Chỉ là dạy bảo nó phải biết tôn ti trật tự một chút, cũng không phải là đánh ngươi tại sao lại lớn tiếng như vậy?"

" Ngươi...!"

" Ta không nghĩ hoàng cung Thanh Yên cũng có những lúc náo nhiệt như vậy." Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên khi mình vừa lên tiếng của những người ở đây, Nhiên Thiết thở dài: " Xem ra ta xuất hiện không đúng lúc."

Trang Ni vì có kẻ phá đám mà cắn răng tức tối, nhưng chỉ vừa khi nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia thì tất cả sự khó chịu đột nhiên đều bay biến đi cả, ở nơi này ngoài hoàng đế nàng chưa từng thấy qua một người có khí độ bất phàm như vậy: " Ngươi... là ai?"

" Nhóc vẫn ổn chứ?" Bước qua đám nữ nhân tranh cãi, Nhiên Thiết nhìn tiểu hài tử lặng người ngồi bên cạnh một con thỏ dường như đã không còn sự sống mà nhẹ nhàng vuốt lông nó, không có câu trả lời hắn lại tiếp: " Có cần ta giúp gì hay không?"

" Ngươi không thể giúp."

Giọng nói non nớt lại mang vẻ khinh thường mọi thứ khiến Nhiên Thiết cảm thấy hài tử này không chút đơn giản: " Ngươi không nói làm sao biết ta không thể giúp?"

" Vậy ngươi có cách giúp nó sống lại được hay không?"

" Để ta thử nghĩ xem...!"

Tiểu Sương không hứng thú với những lời nói đùa của người kia, y đứng lên không cần nhìn mà muốn rời khỏi: " Bỏ đi, ngoài hắn ra tất cả các ngươi đều không có gì tốt."

Nhiên Tường nói: " Ta nhớ mình chưa từng nói là không thể làm nó sống lại."

" Ngươi có thể?" Tiểu Sương ngừng bước đi, y quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên bận một bộ y phục trắng cúi người đặt tay lên trên thỏ con. Mới đầu y còn cho rằng hắn đang muốn trêu chọc mình nhưng không ngờ nó thật sự cử động: " Không thể nào... vừa rồi rõ ràng...!"

Thỏ con cử động giống như không có việc gì, nó đứng im để Nhiên Thiết vuốt ve, sau khi quấn lấy tay hắn như cảm tạ lại vô tư chạy đến bên chân Tiểu Sương.

" Bây giờ thì tin ta có thể giúp rồi chứ?"

" Ngươi làm cách nào mà...!" Tiểu Sương không dám tin nhìn người nọ.

" May mắn lúc ta đến nó vẫn chưa hoàn toàn chết đi, nếu thời gian lâu hơn ta cũng không dám chắc mình có khả năng làm nó sống lại."

Tiểu Sương ôm lại thỏ con trên tay, y nghĩ mình không nên đánh giá người khác quá sớm như vậy mới mỉm cười: " Cảm ơn...!"

" Tất cả các ngươi tại sao lại tụ tập ở đây, có biết bây giờ là lúc nào rồi hay không?"

Trang Ni hoảng sợ vì con thú vừa bị mình ném chết nhưng có thể sống lại như vậy mà rùng mình, nàng đang không biết nên hành xử thế nào thì đúng lúc Nhiên Tường xuất hiện giải vây: " Thỉnh an quận chúa."

Cả mấy cái nữ tử khác cũng làm theo mà cung kính gọi: " Thỉnh an quận chúa."

Liếc mắt nhận ra cả thiếu niên kỳ lạ cùng tên tiểu tử kia không ai cúi đầu hành lễ, Trang Ni còn đang muốn xem bọn chúng là từ đâu đến thì thêm một lần như chết lặng thấy Nhiên Tường chủ động lên tiếng: " Nhiên Tường tham kiến Thiên Hoàng."

Nhiên Thiết gật đầu: " Ta và ngươi cũng thật có duyên, lại liên tục tình cờ gặp mặt như vậy?"

" Nhiên Tường không dám."

" Ngươi đến cũng tốt, việc của Thánh cung ta đây không tiện ra mặt, nhưng nên để bọn họ biết có những thứ nên và không nên làm. Nếu đã là người được chọn có khả năng trở thành quốc mẫu, thì không phải chỉ có thân phận là được có hiểu hay không?"

" Nhiên Tương đã biết." Nàng liếc mắt về đám nữ nhân kia, thầm nghĩ phải một lần dạy bảo lại bọn họ.

Nhiên Tường cầm tấm áo choàng mà mình mang theo đến khoác thêm lên người Tiểu Sương: " Không phải đã nói ngươi đừng chạy lung tung, khí trời Thanh Yên chuyển biến thất thường mỗi lúc càng lạnh thêm. Hoàng huynh đã hạ triều sắp trở lại rồi, ngươi muốn ta vì ngươi mà chịu phạt sao?"

Tiểu Sương nói: " Ta chỉ muốn yên tĩnh."

" Lần sau chỉ cần nói với ta là được...!" Nhiên Tường ngạc nhiên nhìn thứ động đậy trong lớp áo lông của Tiểu Sương: " Đó là gì vậy?"

" Thỏ con."

" Thỏ?"

Đã đoán trước sẽ gặp phải tình huống này nhưng đúng là vẫn không thể ngờ được sẽ phải nhìn thấy gương mặt bây của hoàng đế, Nhiên Tường một tiếng cũng không dám nói vì nếu vô tình khiến hắn không vui cũng không biết mình còn có thể giữ lấy mạng.

Nhiên Hàn Băng đen mặt, bắn ánh mắt chết chóc về thứ như cục bông đang lăn qua lăn lại chơi đùa cùng Tiểu Sương trên chính long sàng của hắn: " Tiểu Sương."

" Băng?" Tiểu Sương cười thật tươi nhìn hoàng đế, chắc cũng chỉ có y là không nhận ra hắn bây giờ đang tức giận thế nào: " Bạch Bạch đáng yêu lắm có phải không?"

Hàn Băng nhăn mày: " Bạch Bạch?"

" Là ta đặt tên cho nó, từ này Bạch Bạch có thể ở cùng hay không?"

" Ngươi là từ ở đâu mang được thứ này về?"

Tiểu Sương suy nghĩ: " Ừm... hình như là Thánh Cung."

Hàn Băng lạnh giọng: " Thánh cung từ khi nào lại xuất hiện được những thứ như vậy?"

Nghe hỏi Nhiên Tường đánh một cái rùng mình, nàng nhỏ giọng lên tiếng: " Hoàng huynh, vì hoàng cung không hề có tường thành, xung quanh bao phủ bởi núi rừng nên từ trước đến nay có xuất hiện thú vật cũng không phải là lạ."

" Vậy tại sao y lại đến nơi đó làm gì?"

" Việc này..." Nhiên Tường sợ hãi.

Tiểu Sương lên tiếng giải vây, dù gì cũng là do y không nghe lời tự ý ra ngoài: " Băng... ngươi đang giận sao?"

Xem Tiểu Sương ôm cục bông trắng trên tay, còn nhìn hắn với ánh mắt lo lắng khiến Hàn Băng không cách nào tức giận, đi đến đẩy người nằm trở xuống giường hắn chợt nâng khóe môi: " Để ngươi tiếp tục giữ nó cũng được, nhưng không phải ngươi nên làm gì đó khiến ta đồng ý sao?"

" Ừm...!" Tiểu Sương suy nghĩ một chút liền hiểu ý hoàng đế, y chậm vươn người thật gần muốn chạm môi hắn, không ngờ lại có thứ gì chui vào trong áo làm y cười rộ lên: " Ha ha... Bạch bạch."

Hàn Băng: "..."

" Nhột quá, ngươi thật là...!"

Chợt giật mình vì bắt gặp cái lạnh giá phát ra từ hoàng đế, hắn đang kiềm chế lại nhưng một lúc đều giống như sắp bùng nổ. Nắm cái thứ rút trong y phục Tiểu Sương ném qua tay Nhiên Tường, hắn lạnh giọng: " Mang nó ra khỏi đây."

" V... Vâng hoàng huynh."

" Bạch Bạch...!"

Kéo lại ánh mắt Tiểu Sương, Hàn Băng lạnh lùng nói: " Không phải ngươi nói ta là duy nhất hay sao?"

" Băng?" Đang tiếc nuối nhìn theo Bạch Bạch bị mang đi, Tiểu Sương lại bị Hàn Băng đè xuống đối diện với hắn, xem vẻ mặt khó chịu thấy rõ kia y nghĩ nghĩ mới thành thật: " Băng, ngươi đang ghen với một con thỏ đấy."

Hắn không thẹn nói: " Không được sao?"

Tiểu Sương mỉm cười: " Ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy vui."

" Chỉ được chú ý đến một mình ta thôi Tiểu Sương." Nói rồi Hàn Băng cúi người hôn xuống đôi môi nhỏ của y. Hắn đang nghĩ có nên hay không nhốt y lại và chỉ có thể nhìn thấy và nói chuyện với một mình hắn mà thôi, cũng giống như trước kia Tiểu Sương chỉ có duy nhất một mình hắn: " Hãy nhanh nói rằng ngươi yêu ta."