Vừa thấy bóng người trở ra từ Băng Chi Liên, Trường Cung mừng rỡ quỳ xuống: " Hoàng thượng!"
" Trẫm có cho gọi ngươi đến sao?" Liếc mắt qua, Hàn Băng lạnh giọng.
" Hoàng thượng tha tội, hiện giờ Thiên Hoàng đang ở chính điện chờ người."
Hàn Băng nhăn mày: " Thiên Hoàng?" hắn từ nhỏ đã được nghe rất nhiều về người này, nhưng đột nhiên lại xuất hiện khi đáng lý ra vẫn phải nên ở lãnh địa linh thú: " Mặc kệ hắn!"
Trường Cung hoảng sợ: " Nhưng hoàng thượng...!"
" Ngươi không nghe rõ sao?"
Trường Cung định nói nhưng lời lại bị nuốt ngược vào bụng, nói thế nào thì cũng phải đắc tội một người, hắn thà đối mặt với Thiên Hoàng còn tốt hơn phải chịu cơn phẫn nộ của hoàng đế.
" Băng, bỏ ta xuống đi." Tiểu Sương ngọ nguậy trong lòng kéo cổ áo hắn. Hàn Băng im lặng hồi lâu mới bỏ y xuống, Tiểu Sương lại nói tiếp: " Không cần lo cho ta, cứ làm việc của ngươi trước."
Hàn Băng nhìn Tiểu Sương, y mỉm cười gật đầu với hắn. Hắn lên tiếng: " Trường Cung."
" Vâng hoàng thượng."
" Đưa y đến chỗ của Nhiên Tường, nếu y có chỗ nào không thoải mái trẫm sẽ lấy mạng ngươi."
Câu cuối của hoàng đế tuyệt đối có uy lực khiến người không rét mà run, Trường Cung nhanh chóng đáp: " Thần tuân lệnh."
Hoàng thượng lại thay đổi chủ ý của mình, cử nhiên nghe lời của tiểu nhi tử này, đây đúng là một chuyện lạ.
Hàn Băng dùng tay lạnh buốt của hắn chạm lên mặt Tiểu Sương: " Ta sẽ trở lại ngay."
Hắn đã đi rồi nhưng người kia vẫn còn quỳ ở đó chưa muốn đứng dậy, cảm thấy cứ tiếp tục thật tốn thời gian Tiểu Sương mới chủ động lên tiếng: " Ngươi..."
" Vâng...!" Trường Cung quy cũ, thật nhanh trả lời.
Tiểu Sương nói: " Không cần phải xem ta giống như Băng, cứ bình thường như lúc mới gặp ta là được rồi."
Đùa sao? Lúc đầu y cũng chỉ là tên nhóc trong cả ngàn đứa trẻ được dâng đến, nhưng giờ lại là người quan trọng trong mắt hoàng đế, hắn bây giờ cho dù có muốn chết cũng sẽ không tự tử bằng cách chọc giận hoàng đế nha: " Người đừng nói vậy, thần cũng chỉ có một cái mạng nên không dám mang ra đùa giỡn."
Tiểu Sương thở dài, đối với mấy chuyện rắc rối này lúc nào cũng phải xem từng chút một, mặc dù y không có một chút hứng thú: " Tên của ngươi là gì?"
" Thần là Trường Cung, tướng lĩnh của vệ binh trong cung."
" Vậy Trường Cung, gọi ta là Nhã Sương được rồi." Tiểu Sương cho rằng vẫn tiếp tục để người khác gọi mình bằng cái tên này, vì để tránh khiến Băng không vui vì cách gọi của hắn và những người khác lại giống nhau.
" Vậy thần sẽ gọi là Nhã Sương công tử?"
" Tùy ngươi vậy." Sống dưới thân phận là hoàng tử một nước hết bốn năm, phải nghe kẻ khác kính nể dạ thưa y cũng đã quen nên không quan tâm lắm. Tiểu Sương nhìn nhìn xung quanh một hồi: " Trường Cung, đưa ta đi xem qua nơi này được không, lúc mới bước vào Thanh Yên ta nhìn thấy có vài cây cỏ lạ ở cánh rừng phía bên ngoài."
" Nhưng hoàng thượng đã có nói đưa người đến chỗ của Nhiên Tường quận chúa."
Tiểu Sương bình thản nói: " Hắn cũng nói nếu ta không vui vẫn sẽ lấy mạng ngươi."
"A...!" Trường Cung giật mình, đứa trẻ bốn tuổi này so với hoàng đế cũng đáng sợ như nhau. Chỉ mới đó đã nắm được điểm yếu của kẻ khác: " Công tử đã nói vậy thần cũng không còn cách nào khác, nhưng trước đó người nên đổi y phục của mình."
Tiểu Sương nhìn lại đồ trên người, đây là những bộ đồ trước khi đến gặp hoàng đế đã cho những hài tử bận. Tuy không có gì đáng ngại nhưng ra ngoài với bộ dạng này giữa trời tuyết thì không ổn, bây giờ cũng không còn linh khí của Băng giữ ấm nữa: " Được rồi."
" Thần sẽ gọi một số cung nữ và thái giám mang y phục phù hợp hơn, mời công tử đi lối này."
Nhiên Thiết ngồi trên đại điện, hắn nhìn long ngai trống không vẫn an tĩnh chờ đợi. Đã bao lâu rồi hắn mới xem lại nơi này, thời gian trôi qua cũng có nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả những người trước kia đều đã không còn nữa: " Đại ca, thật không nghĩ đến một ngày ta lại trở về nơi này, mặc dù ta đã định vĩnh viễn không quay lại nữa."
" Trên đời không có gì là tuyệt đối cả. Cho dù là bản thân mình cũng không thể nói trước bản thân về sau sẽ làm gì."
Nhiên Thiết xoay người nhìn xuống, kẻ thiên tướng bất phàm giọng nói uy lực này chính là hậu nhân đời sau của Nhiên tộc: " Cuối cùng cũng đến?"
" Ngươi chính là Thiên Hoàng Nhiên Thiết?" Hàn Băng vừa nói vừa chậm rãi bước lên: " Cho dù phải thì đã sao, cũng chỉ là người vốn phải thuộc về ba ngàn năm trước."
Đứng đối diện với Nhiên Thiết hắn nhếch môi: " Ngài không cảm thấy mình đáng lý ra phải chết từ rất lâu rồi sao?"
" Hồ ngôn." Nhiên Thiết quát một tiếng thì nổi lên một luồng khí sắc bén xung quanh hắn phóng ra khiến Hàn Băng lui lại vài bước: " Không biết lễ độ."
Phía trước mặt hoàng đế lập tức xuất hiện một màn chắn băng đá đỡ lấy những đòn gió sắc rồi tức thì vỡ tung ra: " Thì ra đây chính là sức mạnh của người được xưng tụng là Thiên Hoàng."
Nhiên Thiết nghiêng đầu tránh một mảnh vỡ của băng bay sượt ngang mặt, thoáng chốc lại đến ngay cạnh Hàn Băng vung tay đấm thật mạnh, hình dung ra nhưng hắn vẫn không tránh đi mà hứng trọn cú đấm vào mặt.
Nhiên Thiết nói: " Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không quan tâm ngươi muốn làm gì nhưng không được phép đặt Thanh Yên vào bất cứ tình thế nguy hiểm nào. Ngươi phải nhớ cho rõ, ngươi bây giờ chính là hoàng đế Thanh Yên, nhiệm vụ của ngươi là phải bảo vệ đất nước này."
Dùng ngón cái lau đi vết máu ở khóe môi, Hàn Băng đang cảm thấy vô cùng hứng thú: " Đã lâu như vậy mới có người dám ra tay với ta, cuộc sống dường như không còn vô vị như trước."
" Tại sao lại phá đi ảo cảnh? Ngươi biết rất rõ nếu làm vậy sẽ mang đến rất nhiều tai họa cho Thanh Yên." Nhiên Thiết lạnh lùng nhin hoàng đế Thanh Yên quốc.
" Phải nói sao đây? Cái gì nhiệm vụ của ta là phải bảo vệ nó." Hàn Băng lạnh lùng nhìn Nhiên Thiết khẳng định: " Người duy nhất ta bảo vệ, trên đời này chỉ có một mà thôi."
Nhiên Thiết nghiêm mặt, những lời này của Hàn Băng đối với hắn cũng thật quá quen thuộc. Trước kia cũng đã từng có một tên ngu ngốc đã khẳng định sinh mạng của một người lại đứng trên hàng vạn sinh linh trời đất: " Đều là kẻ ngu ngốc."
"Lạch cạch" Xung quanh Hàn Băng cũng nổi lên một luồng khí lạnh giá áp lại Nhiên Thiết, khi cả hai sức mạnh lớn va chạm với nhau gây ta một sự rung chuyển dữ dội, đồ vật xung quanh rơi vỡ tạo nên những tiếng động lớn.
Hàn Băng nói: " Có phải ngài thật sự muốn đấu với ta ở đây? Vậy thì ta không chắc chắn điều này sẽ không gây ra tổn hại cho người dân ở Thanh Yên."
Nhiên Thiết cười lạnh: " Vậy ngay cả người mà ngươi muốn bảo vệ cũng sẽ bị kéo vào không phải sao?"
Không khí đến đáng sợ kéo dài một hồi lâu, sau thì tất cả mới trở nên im ắng trở lại, số quân lính canh phòng bên ngoài lúc này mới dám thở phào một cách nhẹ nhõm. Nếu hai người này thật sự tiếp tục thì họ có thể thổi bay tất cả Thanh Yên mất.
" Được rồi, cứ tùy ý ngươi." Nhiên Thiết chủ động lên tiếng rồi đi xuống khỏi đại điện: " Nhưng nếu ngươi vẫn cứ tùy ý mình mà không quan tâm đến tính mạng của người dân, ta chắc chắn sẽ không để yên."
Ra khỏi chính diện, đi ngang đám lính đang căng thẳng đến đổ mồ hôi giữa trời tuyết, Nhiên Thiết đột nhiên nhớ ra rồi đứng lại: " Này, các người...."
" Vâng...!" Đám lính giật mình đáp lớn tiếng.
" Phiền chuẩn bị một hành cung cho ta được chứ, ta sẽ ở lại một thời gian dài."
" Tuân lệnh Thiên Hoàng." Người này không định đi sao? Cứ như vậy bọn họ ngày đêm làm sao an tâm mà sống nổi chứ.