Người Trong Gương

Chương 8

Bấy giờ ở Hàn Long quốc đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ khiến người dân đổ xô ra bên ngoài xem, ngay đến triều đình cũng một trận xôn xao: " Hoàng thượng, nhìn xem kìa."

Niệm Vân nhìn những cánh hoa trắng từ trên không trung rơi xuống, cố vương tay ra bắt lấy: " Là tuyết đấy, đẹp quá."

Ngạo Khiết kéo người vào trong mái hiên, tỏ ra không vui: " Tuyết rơi vào thời điểm này đúng là điều kỳ lạ."

" Người nói cũng phải, Cho dù là Hàn Long chúng ta lạnh quanh năm nhưng lại đổ tuyết vào trời hạ thật đúng có điểm kỳ lạ. Có nên hỏi qua Minh Hạo hay không?"

" Hắn vì tiểu nhi tử của mình giận hờn bỏ nhà ra đi nên không còn tâm trạng lo những chuyện đó đâu." Ngạo Khiết trầm mặt: " Điều khác thường này có lẽ hắn cũng sẽ sớm nhận ra...!"

" Vân nhi đừng ra ngoài đó, Thiện nhi tránh xa hồ nước ra."

Nghe tiếng nói lớn, cả hai nhìn ra ngoài mới thấy tiểu tử Ngạo Nhiên đang la mắng hai đứa trẻ nghịch ngợm không biết nghe lời mà Niệm Vân hứng chí cười: " Ngạo Nhiên tên nhóc này lúc nào cũng lớn tiếng, hắn giống y như hoàng thượng vậy, nhưng cuối cùng lại bị hai nhóc tì kia xoay như chong chóng."

" Ý của ngươi đang nói ta cũng bị ngươi đùa cợt như vậy?"

"A...!"

Ngạo Nhiên kéo tay Họa Vân: " Không phải đã nói các đệ không được ra ngoài rồi sao?"

Họa Vân năm tuổi bị rầy thì cúi đầu vo vo vạt áo của mình hối lỗi: " Xin lỗi thái tử ca ca, vì tiểu hoàng tử muốn nghịch tuyết cho nên...!"

" Trận tuyết này không bình thường chút nào, tốt nhất đệ và Thiện nhi...!" Ngạo Nhiên chưa nói hết thì hoảng hồn khi thấy Niệm Thiện hai tuổi, chỉ mới bị hắn quăng vào trong bây giờ như cục bông giữa trời tuyết không biết từ lúc nào chập chửng bò ra lại tới ven hồ.

" Tuyết...tuyết...!" Tiểu nhi tử thích thú bò lăn trong tuyết còn lắp bắp nói, cái miệng nhỏ bị tuyết vương vào ẩm ướt mà phì phò ra tiếng.

" Niệm nhi." Ngạo Nhiên nhanh chóng phi người đến muốn chụp lấy tiểu đệ của mình, không biết từ đâu lại xuất hiện một nam tử ôm gọn cục bông vào lòng: " Ngươi là ai, mau bỏ y xuống."

" Nha... nha... tuyết... tuyết!" Tiểu Niệm Niệm vừa thoát nạn không hiểu chuyện, còn nắm lọn tóc người nọ đùa nghịch.

Nam tử liếc mắt qua Ngạo Nhiên, hắn hừ một tiếng rồi không quan tâm đến mà dồn sự chú ý vào thứ trong tay mình, đôi mắt của tiểu nhi này to đến chiếm gần hết khuôn mặt: " Đây vậy mà là định duyên của ta?" Nói xong hắn còn béo béo cái má nộn thịt.

" Nha...Tuyết...!"

Cái miệng nhỏ này còn linh tinh phì phò trong khi nước bọt dính ướt cả môi, nam tử nhăn mày: " Nhớ cho ta, không phải Tuyết mà là Thiết."

" Nếu còn không buông Niệm Thiện xuống thì đừng trách ta." Ngạo Nhiên cảm thấy kẻ này không đơn giản, hắn ngang nhiên xuất hiện trong hoàng cung lại không ai hay biết.

" Niệm Thiện? Tốt thôi, thứ này tạm thời để cho các ngươi tiếp tục bảo quản."

Nói rồi hắn ném cục bông sang cho Ngạo Nhiên, không ngờ Niệm Thiện lại thật nhẹ nhàn rơi vào tay mình: " Ngươi...!"

" Hàn Băng hắn đang nghĩ cái gì, tại sao lại phá đi ảo cảnh?"

" Cái gì?" Ngạo Nhiên chỉ nghe hắn nói được những lời đó thì người đột nhiên biến mất giống như lúc đến: " Thiết? Vậy thật ra hắn là ai?"

------------------------------------

Tiểu Sương ngạc nhiên ngước đầu nhìn những bông tuyết đang rơi xuống, y đưa bàn tay nhỏ hứng lấy: " Đây là... tuyết sao?"

" Ngươi chưa từng thấy qua?"

Tiểu Sương lắc đầu với Khang Dương: " Ở Bất Xích quốc không có tuyết rơi, ngay cả thế giới ngày trước ra sống, chỗ ở của ta cũng không có tuyết."

" Tuyết rơi ngày một nhiều, có lẽ càng đến gần hơn Thanh Yên thì tuyết sẽ một lớn hơn. Nguyên do chắc là vì hoàng đế Thanh Yên đã phá đi ảo cảnh bên ngoài!"

" Vậy... hắn muốn gì khi làm chuyện đó?"

Lão Khang Dương bình tĩnh: " Có lẽ không loại trừ khả năng hắn đang muốn khiêu chiến với tất cả các nước?"

" Khiêu chiến với tất cả? Không phải vẫn còn tộc người Vân Ấn sao, hắn làm vậy không nắm chắc rằng mình sẽ thắng, chẳng phải quá liều lĩnh?"

" Không...!" Lão nhắm mắt suy nghĩ: " Nếu là sáu trăm năm sau thì có thể, nhưng cả tiền đế và hoàng đế Ân Ly quốc hiện tại vẫn chưa đủ khả năng để chống đối lại người đang muốn ngự trị thiên hạ ở Thanh Yên kia."

" Sáu trăm năm sau?"

" Kẻ có khả năng đối đầu ngang hàng cùng hắn vẫn chưa được sinh ra ở thời điểm này, vì vậy chúng ta chỉ đành có thể dựa vào ngươi thôi!"

Hoàng Đế Thanh Yên muốn diệt trừ các nước lại cần ta để khiến hắn thay đổi, Tiểu Sương mỉm cười: " Ông không cho rằng ta sẽ đồng ý theo cách làm đó và cũng sẽ ủng hộ hắn hay sao?"

" Đó đều tùy thuộc ở ngươi mà thôi."

" Chính ta cũng không hứa với ông điều gì đâu." Đúng vậy, Tiểu Sương đến thế giới này từ đầu cũng giống như một trò chơi mà thôi. Y sẽ không bị cái gì gọi là số phận hay định duyên điều khiển: " Đời này của ta sẽ chỉ do một mình ta quyết định mà thôi."

Tiểu Sương lạnh lùng nhìn lớp mây khói trước mắt từ từ tan biến, sau lớp sương mù hiện ra một ngọn núi băng hùng vĩ cùng với một hoàng thành phủ tuyết bên dưới chân núi, khi tận mắt nhìn thấy cảm giác hư ảo như một chốn tiên cảnh bồng lai.

" Đây chính là Thanh Yên quốc, chúng ta đến rồi." Lão Khang Dương nói.

Từ phía đồi cao băng qua một con sông lớn có màu lục xanh thẩm đến kỳ lạ, lại vượt qua một cánh rừng đông với những thứ cây cỏ chưa từng thấy qua, cuối cùng Tiểu Sương cũng đứng dưới một khung thành uy nghi, nếu nhìn từ phía xa như lúc đầu, y đã không nghĩ nơi này lại bao la rộng lớn như vậy: " Ở đâu cũng thấy tuyết, thật kỳ lạ."

Lão Khang Dương và Tiểu Sương bị chặn lại trước cổng hoàng thành, những người lính ở đây không hề bận giáp sắc hay sử dụng vũ khí, trên người họ đơn giản chỉ là một bộ y phục đơn bạc và một tấm áo choàng bằng lông thú: " Đứng lại đó, các ngươi không phải người Thanh Yên."

" Đúng vậy, chúng ta mới từ bên ngoài vào đến."

" Chậc!" Một người chấp lưỡi nhìn xuống Tiểu Sương: " Lại nữa sao? Hôm nay đã là đứa thứ mấy rồi thế?"

" Đành chịu thôi, có lẽ tin tức đã loan truyền ra khắp các nơi rồi."

Lão Khang Dương làm lạ: " Các vị nói vậy là có ý gì?"

" Ngươi đưa tên nhóc này tới không phải là đã biết hoàng đế của chúng ta đang tìm người rồi hay sao? Cần gì phải làm bộ làm tịch!"

" Chỉ vì muốn tìm kiếm một đứa bé ngoại tộc nên phá đi ảo cảnh bảo vệ Thanh Yên quốc bao lâu nay, còn tung tin ra ngoài khiến những kẻ có tham vọng với Tuyết Sinh Linh mò đến dâng người. Làm hại chúng ta phải canh phòng ngày đêm vì lũ ngoại tộc các ngươi."

Nghe hai tên lính cằn nhằn khó chịu Lão Khang Dương hiểu ra dụng ý của Nhiên Hàn Băng: " Thì ra là vậy. Ngài muốn dùng cách này để tìm ra y sao?" Lão nhớ lại cái ngày mình đến gặp hoàng đế Thanh Yên.

" Đây là việc lão đạo có thể chắc chắn với người."

Hoàng đế im lặng đánh giá qua thái độ của Khang Dương mới cười lạnh: " Đừng tưởng rằng cho trẫm biết điều đó thì đã có thể ra điều kiện?"

" Người muốn thống trị thiên hạ không phải cũng chỉ là vì muốn tìm được y thôi hay sao?"

" Thứ ta muốn là toàn bộ thế gian này đều phải trở nên biết vâng lời, chỉ một khi tất cả bọn chúng không có gan ngẩng đầu lên nhìn thì đây sẽ là một thế giới cho y ngự trị."

Hoàng đế khoát tay: " Đi đi, trẫm tạm thời sẽ không gϊếŧ ngươi. Trẫm để ngươi nhìn thấy thế giới này sẽ trở nên như thế nào."

Lão nhăn mày: " Người không cho rằng, lão đạo sẽ mang y đi đến một nơi người vĩnh viễn không thể tìm ra?"

" Nếu ngươi có thể làm được điều đó thì hãy cứ thử đi." Âm giọng của hắn chưa đầy sự chế nhạo và thách thức đe dọa.

Cho dù đã nói như vậy lão vẫn quyết định đưa Triệu Tiểu Sương đến đây, nếu không thể dùng Tiểu Sương đổi bình an cho thiên hạ thì lão sẽ đánh cược một ván bằng sự cảm hóa của y đối với băng lãnh đế vương.