Bất Xích quốc bốn năm sau ngày hoàng tử Triệu Tiểu Sương ra đời, cuộc sống vẫn thật an bình trôi, tam hoàng tử ít nói và luôn muốn được ở một mình không giống so với những hài tử cùng tuổi khác.
" Tam hoàng tử người đâu rồi?"
" Tam hoàng tử, người mau ra đây đi nếu không sẽ muộn mất."
Ngay cả ngày quan trọng như hôm nay cũng không thể tìm ra tiểu hoàng tử đang trốn ở đâu, cả đám cung nữ kêu gọi khắp nơi như cục diện hoàng tử mất tích mà loạn cả lên, vậy mà kẻ nào đó là nguyên nhân lại an nhàn nằm trên mặt cỏ ngắm nhìn bầu trời: " Ồn quá."
" Tam hoàng tử...!"
Triệu Tiểu Sương vẫn làm ngơ mấy tiếng gọi mà theo dõi đám mây trôi trên bầu trời: " Tam hoàng tử sao?"
Y mỉm cười, lẽ ra bản thân đã bị nuốt chửng cùng với ba mẹ và căn nhà trong đám lửa đó, nhưng không biết bằng cách nào Nhã Sương khi tỉnh lại thì đã trở thành tam hoàng tử Triệu Tiểu Sương.
Mà cho dù là ai cũng không quan trọng, nếu y đã được tái sinh một lần nữa hà cớ ông trời vẫn bắt y phải giữ phần ký ức này mà tái sinh. Được sống dưới bầu trời xanh, có một cơ thể khỏe mạnh và còn có cả những người thật sự yêu thương mình, nhưng y luôn cảm thấy thiếu sót vì đã mất đi một thứ quan trọng.
Nhã Sương đã từng có Băng bên cạnh nhưng bây giờ Tiểu Sương đã không còn thấy hắn nữa: " Băng!"
" Tên nhóc này, ta biết ngay là ở đây mà."
Tiểu Sương ngồi dậy thở dài: " Phụ thân!"
" Ngươi đúng là hết nói nỗi mà." An Vinh mặt mày nhăn lại, tức muốn lên đến não hầm hầm đi đến cú một cái mạnh lên đầu tiểu nhi tử mới bốn tuổi của mình, vậy mà tên nhóc lầm lì này cũng không có một chút phản ứng hay kêu đau. Y cũng ngồi bệt xuống: " Không ngờ tên khó dạy nhất trong mấy đứa nhóc của ta lại là lão tam ngươi. Không đau hay sao?"
" Đau!" Tiểu Sương đưa tay xoa xoa chỗ bị đánh.
An Vinh liếc nhìn tiểu nhi tử rồi kéo y lại: " Đưa phụ thân xem."
Tiểu Sương thật ngoan ngoãn để An Vinh xem qua, so với sự yêu thương thoái hóa của cha mẹ mình lúc còn là Nhã Sương, họ ngoài chỉ biết tìm cách giữ cậu ở bên cạnh cũng không xem qua đứa con này cảm thấy thế nào, thì người phụ thân kiếp này của Tiểu Sương lại hơn rất nhiều.
An Vinh không dùng yêu thương chiều chuộng cho y, mà âm thầm bao bọc và dạy bảo. Tiểu Sương đối với người phụ thân này không một chút chán ghét mà đôi khi còn muốn được gần hắn nhiều hơn: " Phụ thân."
" Làm sao?"
" Có thể không gặp người đó được không?" Tiểu Sương nói.
An Vinh nóng giận phồng má: " Không được, đó không phải người lạ mà là sư phụ của ta."
" Hài nhi không thích phải tiếp xúc quá nhiều người."
" Không thích cũng phải đi, ngươi muốn thấy phụ hoàng ngươi nổi giận sao?"
Tiểu Sương nhỏ giọng: " Phụ hoàng có đáng sợ cách mấy cũng bị người làm thành bộ dạng sủng nịnh, đâu có tác dụng với phụ thân."
" Ngươi nói cái gì?"
An Vinh trợn mắt ra vẻ dọa nạt, Tiểu Sương cũng không muốn trái lời khiến y không vui, cuối cùng đành im lặng xem như đồng ý.
Nhìn tiểu tam tử như cục bột tròn tròn thế này, An Vinh cười cười lăn ra trên cỏ: " Tiểu tam tử, ngươi chỉ mới bốn tuổi thôi đừng cư xử giống người trưởng thành nữa, không đáng yêu chút nào. Phụ thân muốn thấy ngươi sống vui vẻ thoải mái giống một tiểu hài tử đúng nghĩa."
Lời nói bốn năm trước lúc Tiểu Sương vừa ra đời của sư phụ y không quên, cho dù người Thanh Yên không già đi từ một độ tuổi nào đó nhất định, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tiểu tam của y cũng chỉ mới bốn tuổi, đáng yêu như vậy lại phải mang dâng cho người ta, mà còn là một lão vua hơn đến mấy chục tuổi đúng là không đành lòng mà: " Xoa dịu cơn phẫn nộ của Hắc Long sao? Nếu có thể phụ thân không muốn để ngươi làm chuyện đó một chút nào. Sinh ra làm kim phụng đối với ngươi cũng đã không phải chuyện tốt rồi!"
" Phụ thân nói gì vậy?"
" Tiểu tam tử ngươi có biết chỉ được ở cùng ta và phụ hoàng ngươi một thời gian ngắn nữa thôi hay không?"
Tiểu Sương im lặng tròn đôi mắt, nhìn hoàng hậu Bất Xích quốc lăn qua lăn lại trên cỏ rồi trầm mặt: " Phụ thân muốn vứt bỏ ta?"
" Vứt bỏ?" An Vinh khó chịu kéo luôn tiểu hài tử của mình nằm xuống lại: " Cái tên nhóc này, ngươi học đâu ra mấy cách nói chuyện như vậy?"
" Phụ thân làm sao nỡ xa ngươi, chẳng qua số mạng của ngươi từ khi sinh ra đã được định phải ở đâu rồi. Chỉ là nếu tiểu tam ngươi không muốn thì phụ thân sẽ mặc kệ cái gì tai họa ập đến thiên hạ cũng sẽ giữ ngươi lại."
" Tai họa?"
" Đợi khi sư phụ của phụ thân đến sẽ nói rõ hơn với ngươi, đến lúc đó ngươi quyết định cũng chưa muộn."
" Các ngươi đang làm gì?"
" A...Triệu Tất?" An Vinh giật mình.
Tiểu Sương lễ phép nhìn người đến gọi một tiếng: " Phụ hoàng!"
Nhìn hai phụ tử thoải mái chơi đùa lăn trên có, trong khi cả cung loạn lên vì không chỉ có tam hoàng tử mà cả hoàng hậu cũng mất biến, Triệu Tất thật không có cách nói nổi: " Vinh nhi, sư phụ ngươi tới rồi. Đưa Tiểu Sương đến gặp hắn đi."
" Gì chứ?" An Vinh ôm cứng lấy tiểu nhi tử của mình: " Ngươi nói dễ nghe như vậy, đây là nhi tử của ta khó khăn lắm mới sinh ra được biết không?"
" Lúc đưa Niên Du và Niệm Vân đến Hàn Long cũng không thấy ngươi không đành lòng giống bây giờ."
" Không thể so được, Hàn Long là nơi ta sinh ra mà."
Triệu Tiểu Sương phì cười vì tính trẻ con của phụ thân mình. An Vinh là hoàng tộc của Hàn Long quốc, y mang trong mình dòng máu Kim Phụng được lưu truyền có số mạng làm mẫu nghi thiên hạ. Bất kể là quốc gia nào chỉ cần có Kim phụng trở thành quốc mẫu, đất nước sẽ được phồn vinh cường mạnh và giữa đế hậu nhất định phải là tình cảm chân thật, cưỡng cầu chỉ càng khiến quốc gia rơi vào tình trạng bị suy thoái.
Chính vì vậy, cho dù là nam nhân kim phụng vẫn có khả năng dưỡng sinh long tử nối dõi, nói đúng hơn thì chết đi sống lại Nhã Sương cũng không ngờ mình lại có tới những hai người cha.
" Ta không nỡ để tiểu tam tử đến cái đất nước có tìm mãi cũng không thể tìm được ấy đâu. Lỡ như ta nhớ nhi tử muốn chạy đến gặp cũng không thể?"
" Được rồi!" Triệu Tất kéo cả hai phụ tử đứng lên còn đích thân phủi y phục vương đầy cỏ của họ, hắn xoa đầu Tiểu Sương: " Chỉ cần Sương nhi không muốn ta nhất định tìm cách từ chối sư phụ của ngươi."
An Vinh bế Tiểu Sương trên tay, buồn chán đi theo sau Triệu Tất, y thở dài một tiếng. Tuy nói thì nói vậy nhưng một khi sư phụ đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi, cho dù Tiểu Sương là hài tử của y đi nữa thì An Vinh nào cũng có quyền đồng ý hay từ chối. Vừa nhìn thấy Khang Dương thì y thều thào: " Sư phụ...đến rồi?"
" Ừ!" Lão chuyển ánh mắt đến hài tử trong tay An Vinh: " Chính là hắn."
" Sư phụ... ta không muốn...!"
" Hoàng thượng." Không quan tâm An Vinh, lão lại đối Triệu Tất cúi người: " Lão đạo muốn được cùng tam hoàng tử nói chuyện riêng."
" Nói chuyện riêng?" Triêu Tất nhăn mày, cùng với một hài nhi chỉ mới bốn tuổi sao. Lão ta lại đang tính toàn gì trong đầu?
" Sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu, ta cũng sẽ không bắt ép y điều gì." Lão nói.
Triệu Tất suy nghĩ mới gật đầu đồng ý: " Được rồi."
" Nhưng...!"
Tiểu Sương tự mình lên tiếng chặn lời An Vinh: " Không sao đâu phụ thân."
" Vinh nhi, tạm thời hãy cứ để Sương nhi tự quyết định đi."
" Ngươi... ta mặc kệ các ngươi!" Phu quân nhi tử đều không biết y lo lắng vì ai chứ.
An Vinh khó chịu buông Triệu Tiểu Sương xuống rồi tức giận đùng đùng bỏ đi làm Triệu Tất khó xử: " Lại giận dỗi rồi, ta đi khuyên phụ thân của ngươi."
Lúc này chỉ còn lại hai người, Tiểu Sương có thể thấy được lão nhân này từ lúc y vào tới vẫn luôn dò xét mọi cử động của mình: " A...Tiểu Sương...!"
" Ta biết ngươi từ đâu đến."
Tiểu Sương ngừng lại động tác muốn cúi người hành lễ, như vậy nhìn lão sư tổ của mình.
" Nói đúng hơn ta biết ngươi vẫn còn nhớ chuyện trước cả khi Triệu Tiểu Sương được sinh ra, Nhã Sương!"
Y sợ hãi lui lại hai bước: " Ông... làm sao ông biết được?"