Yêu Người Qua Ngàn Năm

Chương 52

Khi mặt trời còn chưa lên qua núi, trước cổng hoàng thành Long Thuận nhiều bóng người dự sẽ ra khỏi thành. Uyễn Quân nhìn phía con đường xa sắp đi qua thì trầm lặng không biết đang nghĩ gì, y hít một hơi thật dài rồi thở ra cảm nhận cái không khí tĩnh lặng: " Chờ thêm một lát, chúng ta đã hẹn nhau ở đây. Một khi mọi người đến đầy đủ thì lập tức xuất phát."

" Thiếu gia." An An mắt đã rưng rưng đỏ hoe: " Người nhất định phải cẩn thận, cũng phải nhớ chăm sóc mình. An An không thể theo hầu bên cạnh, thiếu gia cũng không thể quên ăn phải no, ngủ phải đủ giấc."

" Tên tiểu tử này!" Uyễn Quân mỉm cười: " Người lạ không biết còn cho rằng ngươi mới là huynh trưởng của ta, an tâm đi."

Tất Duy để hai chủ tớ tâm sự với nhau lại đối Uẫn Lân: " Ta sẽ lo cho Ảnh Nguyệt, nhưng mẫu thân ta và Minh Nguyệt vẫn phải nhờ ngươi chăm sóc."

" Đại thiếu gia đừng lo, ta nhất định thường xuyên đến trò chuyện với phu nhân. Chỉ sợ tâm bệnh khó chữa, hy vọng mọi người có thể trở về sớm."

" Tất cả chỉ có thể phụ thuộc vào đệ ấy mà thôi."

" Không ngờ Oa đại thiếu gia ngay cả hoàng đế cũng xem thường mà vẫn còn có một mặt này."

"...!"

Uyễn Quân nhìn trời đã dần sáng liền nói: " Uẫn Lân, An An...để tránh bị phát hiện cả hai trở về đi. Ta vì không muốn để mọi người biết mới phải lén đi như lúc này...ta không muốn mẫu thân buồn khi thấy mình đi."

" Nhưng thiếu gia...!"

" Uẫn Lân hiểu rồi, nhị vị thiếu gia...đi đường cẩn thận."

" Ta biết rồi." Uyễn Quân mỉm cười vẫy tay nhìn Uẫn Lân đang kéo An An trở về phủ: " Cho ta gửi lời chào tạm biệt đến Vương gia."

Tất Duy nhìn một lượt xung quanh: " Đến giờ vẫn chưa ai đến, có thể họ sẽ không đi."

" Không đâu, thật ra đã có người đến từ lâu mà không tiện lộ diện mà thôi."

" Ngươi nói có người..., ở đây ngoài chúng ta và chiếc xe ngựa này thì còn ai khác sao?"

" Kha Xương, là ngươi đúng không?"

Sau câu hỏi của y Kha Xương thật sự hiện ra, nàng cúi đầu khi Tất Duy nhìn mình mới lên tiếng: " Vương tử, không ngờ người có thể nhận ra Kha Xương đang ở đây."

" Ta chỉ là cảm nhận được...Phi Tiễn đâu, huynh ấy không đến?"

" Phi Tiễn công tử nói người không cần lo, khi mọi người đến đủ cứ lên đường. Công tử sau khi xem qua lộ trình an toàn nhất sẽ đuổi theo sau!"

" Huynh ấy so với trước kia đúng là vẫn vậy, trước sau đều rất chu đáo. Không giống như Âu Khắc chỉ biết lao đầu vào mà không cần suy nghĩ...!" Uyễn Quân chợt ngừng lại, y nhận ra nhắc đến Âu Khắc lúc này không chỉ bản thân phiền muộn mà cả Tất Duy cũng không vui: " Không nói nữa, nếu Phi Tiễn bảo không cần chờ thì chúng ta cứ đi trước vậy."

" Uyễn Quân."

" A..!" Vừa nghe tiếng xoay người đã bị ôm chầm lấy làm y ngạc nhiên một hồi mới nhận ra: " Huyễn Uyên?"

" Uyễn Quân...thật sự nhớ rồi, huynh nhớ ra muội rồi...!"

" Ta...!" Kéo nàng đang ôm cứng mình ra, Uyễn Quân nhìn thật kỹ. Huyễn Uyên khi xưa cho dù đã trưởng thành cũng vẫn thấp hơn mình, vậy mà bây giờ so với muội muội y trông lại nhỏ bé hơn đúng là có chút không quen: " Muội vẫn không thay đổi gì cả, chỉ có huynh không còn giống như trước...!"

" Uyễn Quân thì vẫn sẽ là Uyễn Quân thôi, huynh trông như thế nào cũng không quan trọng. Huống hồ...!" Huyễn Uyên cười rồi sờ sờ cái má trắng mịn của y: " Tuy dáng vẻ có không giống, nhưng so với trước kia tuyệt đối không kém phần xinh xắn nha...trong nhỏ nhắn như vậy Uyễn Quân còn đáng yêu hơn nữa."

" Đùa cái gì?"

" Hì hì...!"

" Đương Kỳ?"

Thấy Uyễn Quân chú ý gọi tên mình, lúc này Đương Kỳ mới đi đến phía trước: " Vương Tử...!"

" Từ khi nhớ lại, ta nhận ra ngươi lúc nào cũng ở phía sau bảo vệ ta."

Nghe vài lời đã khiến hắn thấy trong lòng không vui, Đương Kỳ đột nhiên quỳ xuống: " Vương Tử, là thần không làm tròn bổn phận. Đã khiến người nhiều lần rơi vào nguy hiểm."

" Ngươi đang nói gì vậy?" Uyển Quân đỡ người đứng lên, Đương Kỳ đời trước vốn do một tay phụ thân của y tộc trưởng Huyễn Thái A dạy dỗ nuôi lớn.Trước khi bệnh nặng rơi vào hôn mê ông đã căn dặn hắn phải chăm sóc cho các nhi tử của mình, không nghĩ tới hắn cho đến bây giờ vẫn xem đó là nghĩa vụ của mình: " Lần trước khi ta vẫn chưa nhớ lại ở trong ngục, nếu không có ngươi thì có lẽ bây giờ cũng không còn trên đời. Đừng bao giờ mang tất cả lỗi lầm tự mình gánh vác, có hiểu không?"

" Vương tử...!"

" Được rồi, nếu mọi người đã đến đủ thì chúng ta lập tức xuất phát đến Phụng Luân quốc."

" Khoan đã." Huyễn Uyên nhìn trước sau: " Uyễn Quân, vẫn còn Phi Tiễn chưa tới không phải sao?"

" Huynh ấy nói lại sẽ theo ngay sau chúng ta nên không cần phải đợi, mau lên xe thôi."

" Nhưng...!"

" Còn có chuyện gì sao?"

Huyễn Uyên nhìn lại phía sau vẫn không thấy bóng người mới lắc đầu: " Không...không có gì cả." Hoàng huynh, huynh thật sự sẽ không tới sao? Uyễn Quân...muốn đi tìm Âu Khắc, nếu bây giờ huynh còn không đến e rằng sẽ không còn cơ hội nhìn huynh ấy lại một lần.

" Lâm Thùy Quận chúa."

Huyễn Uyên giật mình vì Tất Duy đột nhiên đến gần khẽ nói đủ để riêng mình nghe thấy: " Tất Duy?"

" Ta biết quận chúa đang nghĩ gì, người không cần đợi nữa."

" Làm sao ngươi...!"

" Hắn nếu không thể chấp nhận việc Uyễn Quân đang yêu một người khác mà không phải mình, ta cho rằng hắn tốt hơn vẫn không nên gặp y."

Huyễn Uyên im lặng nhìn hắn rồi mỉm cười: " Còn ngươi thì sao? Ngươi có thể chấp nhận chuyện đó?"

" Đã từ rất lâu rồi, ta không còn quan tâm đến việc y có thể quay đầu lại nhìn mình. Điều duy nhất ta có thể làm là ở bên cạnh để cùng với y chờ đợi...!" Tất Duy nói rồi lại bước nhanh về phía trước: " Đi thôi, đã không còn sớm nữa."

" Ngươi nói đúng, đây là con đường mà huynh ấy lựa chọn. Điều duy nhất ta cần biết lúc này không phải ở phía sau mình....Tử Phiên chờ muội, muội sẽ đến chỗ huynh."

Lưu Vinh vừa nhập cung thì đi thẳng đến ngự thư phòng, chỉ là bình thường Tử Phiên sẽ luôn ở đây nhưng không ngờ ngoài một đống tấu chương chất qua đầu cũng không thấy người đâu: " Ngươi...người...!"

" Vương Gia!" Tổng Quản thái giám thấy người liền muốn quỳ.

" Không cần hành lễ, nói cho ta Hữu thừa tướng đã đi đâu rồi?"

" Thừa tướng sáng hôm qua nhận được tin hoàng thượng đã trở về thì đến Nghi Gia Điện, nhưng ngay sau đó ngài lại lập tức hồi phủ. Nghe nói thừa tướng đã chuẩn bị gì đó còn điều người đến Long Thuận một chuyến."

" Hoàng huynh trở về rồi?" Lưu Vinh cười to vỗ mạnh vào vai làm lão thái giám muốn té nhào về phía trước: " Chuyện lớn như vậy mà bản vương lại không biết?"

" Vương gia, là do người không có ở trong cung hay vương phủ. Thừa tướng đã cho người ra ngoài tìm hai ngày mà cũng không thấy, chỉ là bây giờ người lại tự mình trở về."

" Dễ bị bắt lại ta cũng không phải Duệ Vương Lưu Vinh."

"...!"

" Nói đến cũng lạ, hoàng huynh vừa từ Long Thuận trở về thì Tử Phiên lại cho người đi đến đó lại một chuyến. Chắc chắn có chuyện hay để xem...đi, ta đến gặp hoàng huynh hỏi thử xem lần này trở về có thu hoạch những gì."

" Vương...vương gia, hoàng thượng...!"

Đi một đoạn xa Lưu Vinh vẫy vẫy tay nói lớn: " Ở Nghi Gia Điện chứ gì, ta biết rồi...!"

" A....!" Tâm tình hoàng đế không được tốt, hai ngày trở về cũng không có lên triều khiến tất cả giao lại cho một mình thừa tướng. Chính vì vậy mà thừa tướng vừa lo điều tra một lần ở Long Thuận còn thêm triều chính khiến việc đã chất như núi rồi. Chưa nghe rõ đầu đuôi đã tự cho mình đúng, lão thái giám nói nhỏ: " Là hoàng thượng có lệnh không cho bất cứ ai làm phiền...!"