Yêu Người Qua Ngàn Năm

Chương 28

" Năm Vương tử mười bốn tuổi thì tứ hoàng tử được phong làm thái tử và bị hạ độc mê mang hết năm ngày năm đêm mà các thái y đều không có khả năng cứu chữa, nhiều người cho rằng đây là tranh đấu hoàng vị muốn gϊếŧ chết thái tử!"

Phi Tiễn khó chịu ra mặt: " Chính điều này đã gây ảnh hưởng đến Uyễn Quân?"

" Không phải tất cả, trong thời gian này Ảnh Nguyệt rất muốn được ở cạnh thái tử nhưng hoàng đế đã ra lệnh ngoài thái y thì không ai được đến chỗ của hắn tránh có người muốn hạ độc thủ. Ba ngày sau khi thái tử hôn mê thì Oa gia lại phát hiện thêm một sự thật rằng Oa Ảnh Nguyệt thật chất không phải là nhi tử của phu phụ Oa huyện lệnh."

" Cái gì?"

" Trong ngày oa phu nhân hạ sinh hài tử thì còn có một a hoàn cũng sinh tử, đúng lúc đêm đó gió lớn lại có người bất cẩn làm Oa phủ xảy ra hỏa hoạn. Một màn người náo loạn thì a hoàng đỡ sinh cho Oa phu nhân là tỷ tỷ của người cũng vừa sinh ra một hài tử. Cô ta mang hài tử của muội muội mình đánh tráo với nữ hài của Oa phu nhân mới khiến xảy ra sự nhầm lẫn này."

Lưu Phong ngăn lại lời Đương Kỳ: " Theo lời ngươi không lý nào phu phụ Oa gia sau khi biết sự thật lại trút giận lên đầu y hay sao?"

" Bọn chúng dám làm thế ta sẽ gϊếŧ toàn bộ Oa gia."

Tính nóng của Phi Tiễn thật làm người khác đáng ngại, Đương Kỳ nhanh chóng phủ nhận: " Hoàn toàn không có chuyện đó, Oa tri huyện rất nhanh chấp nhận chuyện này và nhận lại nữ nhi tên Minh Nguyệt của mình nhưng đối với Ảnh Nguyệt vẫn hết lòng yêu thương không thay đổi. Ngược lại Oa phu nhân khi nhìn thấy Ảnh Nguyệt vì chuyện này mà bị tổn thương thì không những không đồng ý đón nhận chính nữ nhi ruột do mình sinh ra mà còn xa lánh Minh Nguyệt, Oa phu nhân cho rằng Minh Nguyệt mới chính là người lấy đi hạnh phúc vốn có của Ảnh Nguyệt, và rồi tình yêu thương nhi tử càng lớn hơn so với trước kia."

"Không những không trách khứ mà còn vì hài tử không phải của mình mà cự tuyệt nữ nhi do chính mình sinh ra?"

" Cho dù là vậy Ảnh Nguyệt cũng không thể tự tha thứ cho mình, và tự nghĩ rằng mình đã cướp đi tất cả cuộc sống của Minh Nguyệt. Vẫn chưa đủ ngay sau đó Minh Nguyệt xin được vào cung cứu sống thái tử, quả nhiên ngay sau đó thái tử đã thoát chết tĩnh lại." Đương Kỳ thở dài: " Chỉ là hắn tỉnh lại nhưng lại ngay lập tức nhận định Minh Nguyệt, không những quên đi hết tất cả về Ảnh Nguyệt hắn còn nhẫn tâm dùng đủ mọi lời nói cay nghiệt để thương tổn."

"...!"

" Liên tục gặp phải những chuyện như vậy đã quá sức của Ảnh Nguyệt, nhưng cũng chính lúc đó khi nổi đau vì thái tử quá lớn đã khiến ký ức của Uyễn Quân trong Ảnh Nguyệt được đánh thức."

" Y đã nhớ lại?"

" Ta đã nói Vương tử không giống như các ngài, tuy đã nhớ lại nhưng ký ức của Uyễn Quân và mười bốn năm của Ảnh Nguyệt hoàn toàn đối lập nhau mà không thể hòa hợp."

" Ngươi nói vậy là ý gì, nói rõ hơn."

" Khi nhớ lại mình là Uyễn Quân thì tình cảm của Vương tử dành cho Âu Khắc công tử lại xuất hiện, tình yêu đó của người không hề thay đổi. Chỉ là...ký ức của Ảnh Nguyệt và tình cảm của người đối với thái tử cũng không thể biến mất, tình cảm của Uyễn Quân ở đó nhưng ký ức của Ảnh Nguyệt cũng không tan biến làm cho tất cả bị xáo trộn. Cuối cùng lại tạo ra hai thứ tình cảm dành cho hai người khác nhau trong cùng một cơ thể!"

Phi Tiên chuyển mắt sang Lưu Phong, không hiểu bây giờ hắn đang nếm thử là tư vị gì. Uyễn Quân một đời chỉ biết đến một cái lên Âu Khắc nhưng bây giờ song song cùng tồn tại lại xuất hiện thêm một người là Tịnh Phong: " Ngươi chắc hẳn không vui vẻ gì lúc này?"

" Đương Kỳ, nói tiếp đi!" Lưu Phong bỏ qua câu nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Phi Tiễn, lại đối Đương kỳ.

" Uyễn Quân tuy đã lấy lại ký ức nhưng lại ngủ say bên trong tâm tưởng của mình, Ảnh Nguyệt ngày ngày sống với nỗi mong chờ và hy vọng Tịnh Phong sẽ nhớ ra mình là ai. Nhưng ngày qua ngày không chỉ bị lạnh lùng từ chối còn chịu đủ mọi hành hạ của người kia, tâm của y một ngày lại chết đi cho đến một năm trước thái tử lên ngôi hoàng đế lại không cần dè chừng nữa mà thẳng tay tra hình. Lần cuối cùng là lúc Ảnh Nguyệt bị vu oan cho tội hạ độc quận chúa Lâm Thùy...!" Nói đến đây Đương Kỳ ngừng lại một chút muốn nói thân phận của quận chúa kia nhưng rồi nghĩ trước tiên vẫn cứ để sau nên lại tiếp: " Bị đánh ba mươi đại bản rồi nhốt vào đại lao, sau hai ngày lại có người mang chén thuốc đến nói hoàng đế muốn y tự kết liễu mình để chuộc tội."

" Khốn kiếp." Phi Tiễn đạp đổ bàn quát lớn: " Tên hôn quân đó dám làm như vậy?"

" Ta nghĩ không phải do hắn."

" Cái gì?"

Lưu Phong lập lại: " Theo ta không phải là ý của hoàng đế, nếu đã muốn người phải chết thì ngay lúc đầu hắn chỉ cần ban lệnh tử là xong."

" Âu Khắc công tử nói không sai, hoàng đế không biết chuyện này. Ta lúc đó đã xông vào ngục muốn cứu người nhưng không ngờ Ảnh Nguyệt không thể chấp nhận được chuyện hoàng đế tuyệt tình với mình như vậy đã đập đầu vào tường muốn tự tử."

Lưu Phong siết tay nắm ghế chặt đã muốn rỉ máu nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng: " Vậy còn chuyện ngươi nói hạ độc nhầm là ý gì?"

" Là ta vô ý để kẻ gian lại một lần ra tay, vốn khi đưa người về Oa phủ thì Ảnh Nguyệt chỉ bị mất ý thức nhưng lại có kẻ muốn lợi dụng lúc này ép y uống một loại thuốc khác khiến con người bị xóa đi ký ức."

" Chính là loại độc ta phát hiện trong người Uyễn Quân?"

" Đúng vậy, tuy nói kẻ đó chỉ có mục định muốn xóa ký ức tình cảm của Ảnh Nguyệt nhưng do sự hỗn loạn của Uyễn Quân và Ảnh Nguyệt tình cờ đã xóa toàn bộ những gì mà Vương từ có, trở thành tờ giấy trắng."

Phi Tiễn suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: " Nếu vậy thì chuyện này sẽ không ổn."

" Không ổn?"

Hắn nhìn Lưu Phong: " Tuy nói ta có thể giúp Uyễn Quân hồi phục lại nhưng vì y không giống chúng ta, hai loại tình cảm đang xen làm cho ký ức không thể hòa lại làm một. Điều này tuy không phải nhưng cũng có phần giống như một con người có hai nhân cách....nếu khi ta giúp y hồi phục nó không trở lại như ban đầu...!"

"....!"

" Nếu chỉ có duy nhất một ký ức và tình cảm của Ảnh Nguyệt được hồi phục mà thôi, thì ngươi định sẽ làm thế nào?"

" Nếu chỉ có Ảnh Nguyệt...?"

Chân Viễn lo lắng chen vào: " Nếu vậy không phải Vương tử sẽ vĩnh viễn không thể nhớ ra được chúng ta, ngay cả việc mình là Uyễn Quân cũng...!"

" Nhưng nếu không làm thì cả một cơ hội cũng không có."

" Âu Khắc ngươi có thể chấp nhận được Uyễn Quân mãi mãi không nhớ ra hay sao? Ngươi muốn y quên đi ta...!"

Lưu Phong thẳng thừng nhìn Phi Tiễn: " Đây là cách duy nhất, ngươi làm thì y vẫn sẽ có cơ hội sẽ nhớ lại mình là Uyễn Quân."

" Còn nếu lại là Ảnh Nguyệt thì ngươi tính sao đây?"

Lưu Phong khẽ động mi mắt, hắn đứng dậy bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi: " Nếu là như vậy chỉ có thể trách bản thân ta không thể khiến tình cảm của y dành cho mình nhiều hơn cho tên hoàng đế đó!"

Phi Tiễn nghiến răng: " Ngươi muốn dùng cách này để khẳng định Uyễn Quân có tình cảm đối với ngươi lớn đến đâu?"

Chân Viễn lắc đầu: " Thần cho rằng công tử là không còn cách nào khác để lựa chọn mà thôi."

Uẫn Lân mang tách trà để lại lên bàn, cậu cũng không vui vẻ gì lúc này nhưng nếu đã là ý của hoàng thượng thì chẳng còn cách nào khác: " Trà này quả thật có vấn đề."

" Lân nhi, ý ngươi nói trong trà có...?"

" Không phải đâu Vương gia." Uẫn Lân cúi đầu trước Tịnh Phong rồi tiếp: " Hoàng thượng, có thể người không tin lời thần nhưng chính loại trà này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến cho ký ức của người bị đảo lộn."

Trong giọng nói của Tịnh Phong có vài phần khiến lạnh người: " Ý ngươi nói Minh Nguyệt muốn hại trẫm?"

"...!" Uẫn Lân ngập ngừng lưỡng lự một hồi cuối cùng lại mạnh dạn nói thẳng: " Nếu hoàng thượng không nghi ngờ điều đó thì cũng đã không gọi Vương gia và thần đến để điều tra qua, Uẫn Lân nói có đúng hay không?"

Hoàng đế nhếch môi: " Vậy nếu như ngươi không thể chứng minh được Minh Nguyệt có từng làm qua gì đó kỳ lạ với thứ trà này thì trẫm có thể gϊếŧ ngươi chứ?"