Yêu Người Qua Ngàn Năm

Chương 15

" Tại sao y vẫn chưa đến?" Tịnh Phong tựa người vào ghế ngã đầu về phía sau, đôi mắt nhắm nghiền được che dấu dưới cánh tay đặt trên trán: " Không phải trẫm đã ra lệnh phải xem chừng y?" Trong phòng ngoài hoàng đế thì một bóng người cũng không có tựa như hoàng đế đang tự đối thoại, một chút lý trí cũng biến mất Tịnh Phong đánh mất sự bình tĩnh vốn có của mình đạp đổ cả một bàn đầy tấu chương chất đống: " Các ngươi có hiểu xem chừng là gì , có cần trẫm phải tự mình chỉ rõ hay không?"

Không khí trở nên căng thẳng, bấy giờ ba bóng đen xuất hiện trước mặt Tịnh Phong trong tư thế quỳ gối: " Hoàng thượng thứ tội."

" Các ngươi thật ra đã làm cái gì?"

" Thuộc hạ thật sự có theo sát Oa nhị công tử nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ khó đối phó mới mất dấu." Hắn nhớ kẻ đó thân thủ nhanh nhẹn nhưng chỉ sử dụng cung tiễn, so với ảnh vệ bọn họ còn khó đoán hành tung hơn: " Thuộc hạ vô dụng. Theo thần thấy người kia không cùng Oa nhị công tử có thù oán mà chỉ vì công tử đang đi cùng sứ giả Phụng Luân vừa đến Long Thuận ta mà tình cờ tên đó lại theo dấu của Bích đại nhân, nên xin hoàng thượng an tâm."

" Ta có nói lo lắng cho hắn sao?"

"...!" Bóng đen cúi thấp người hơn không dám nói gì.

Nghiến răng một cái Tịnh Phong từ từ thả lỏng thân mình trở lại ghế: " Kẻ đã đó là ai, tại sao lại theo sau sứ giả Phụng Luân quốc?" Hắn nhăn mày: " Và tại sao vị sứ giả Bích đại nhân này lại đi cùng với y?"

" Chúng thần không thể xác định."

Trẫm thật ra đang làm cái gì, chẳng phải hắn như vậy sẽ tốt hơn? Tốn tâm tư, dùng mọi cách khiến y đau khổ, thất vọng để đẩy y ra xa. Khi người thực sự rời đi thì lại khiến chính mình cảm thấy khó chịu nhường này. Trẫm Điên rồi sao? " Đi, ta muốn hắn an toàn đến hoàng cung...."

" Hoàng thượng."

Bên ngoài có tiếng của Lý công công Tịnh Phong liền ra ý ba bóng đen lập tức biến mất, hắn thở ra một hơi mới lên tiếng: " Vào đi."

Lão công công chậm chạp từng bước đến trước ngự án rồi quỳ xuống: " Hoàng thượng."

" Minh Nguyệt đâu?"

" Tiểu thư Minh Nguyệt đã trở về Nguyệt Hoa cung để nghỉ ngơi rồi ạ."

" Vậy được rồi, ngươi lui xuống đi."

" Còn có...!"

Tịnh Phong liếc mắt xuống trong giọng nói có vài phần bực tức: " Còn chuyện gì?"

" Dạ bẩm hoàng thượng, Oa nhị công tử đã đến. Không biết hoàng thượng có cho triệu kiến?"

" Đến rồi?" Suy nghĩ một hồi hoàng đế trầm giọng: " Để y vào đây."

" Nô tài tuân lệnh."

Gạt cả một đống tấu sớ trên bàn qua một bên Tịnh Phong ngôi đến nhấp trà chờ đợi, Ảnh Nguyệt từ ngoài đi vào thân người nhỏ bé cúi đầu quỳ dưới ghế của hắn từ đầu đến cuối cũng không phát ra âm thanh gì quá thừa thải: " Ảnh Nguyệt khấu kiến hoàng thượng."

" Ngươi...!" Tịnh Phong muốn nói lại không biết mình muốn nói gì, trước đây hắn chán ghét đến không muốn nhìn thấy thì hiện tại làm sao có việc gì để nói cùng với y: " Thân thể của ngươi đã khỏe hẳn hơn?"

Suy nghĩ một thoáng Ảnh Nguyệt mới lên tiếng: " Ngoài trí óc mơ hồ thì đã không gì nữa, nếu có chỗ nào mạo phạm xin hoàng thượng đừng trách tội."

" Ngẩng đầu lên."

".....!"

" Trẫm nói ngươi ngẩng đầu."

" Ân!" Ảnh Nguyệt ngập ngừng ngước mặt nhìn vị hoàng đế trẻ, cậu đã từng gặp qua nhưng lần đó là do Tất Duy đột ngột kéo cậu đến, ngay cả người đó là hoàng thượng Ảnh Nguyệt cũng tuyệt không hề nghĩ đến.

" Ngươi vẫn nói là không nhận ra trẫm?"

" Hoàng thượng thứ tội."

Tịnh Phong siết chặt chung trà để nén lại tức giận. Lại là ánh mắt đó....hắn vẫn tiếp túc nhìn ta với ánh mắt xa lạ đó?

" Hoàng thượng?"

Tịnh Phong ném đi tách trà hung hăng bước đến nắm lấy cằm Ảnh Nguyệt nâng lên: " Oa Ảnh Nguyệt, trẫm cho ngươi nói lại một lần nữa. Ngươi có biết trẫm hay không?"

" Ân....hoàng thượng?" Ảnh Nguyệt thoáng qua sự sợ hãi, trong mắt cậu hiện lên sự hoảng loạn và muốn chạy trốn.

" Ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó một lần nữa ta sẽ vĩnh viễn khiến cho ngươi không còn có thể nhìn thấy ."

Ảnh Nguyệt đến lúc này không thể giữ bình tĩnh được nữa, cậu run lên: " Thần ....thần...!"

" Ngươi không phải có tình cảm với trẫm, không phải nói muốn ở bên cạnh trẫm, còn không phải muốn dùng thân nam nhân mà bồi trẫm?" Tịnh Phong lại siết thêm mạnh tay: " Ngươi....bàn tay dơ bẩn của ngươi đã hãm hại người khác vì ghen ghét, lòng đố kỵ xấu xa của ngươi không phải muốn cướp đoạt mọi thứ mà Minh Nguyệt có?"

" Hoàng thượng....người nói gì vậy?"

" Gương mặt xinh đẹp này, biểu hiện vô tội này của ngươi là gì?" Tịnh Phong dùng ngón cái vuốt qua bờ môi nhỏ của Ảnh Nguyệt, hắn nhếch môi: " Cũng được, nếu ngươi muốn làm ấm giường cho trẫm thì cho ngươi một danh phận cũng không đáng là bao cả, ngươi thấy sao?"

Ảnh Nguyệt hoảng sợ nhưng nỗi tức giận vì bị xúc phạm lại lấn át mà hất ra tay của Tịnh Phong: " Hoàng thượng người nói gì vậy, những lời đó người cũng có thể nói ra được hay sao?"

" Trẫm còn nghĩ đó là điều mà ngươi mong muốn." Hoàng đế nâng khóe môi, giọng nói với sự xem thường.

" Hoàng thượng, tuy Ảnh Nguyệt không biết trước đây mình đã nói những gì hay đã làm những gì. Nhưng hiện tại Ảnh Nguyệt tất cả đều đã quên hết và không còn nhớ những điều xảy ra trước kia. Nếu như hoàng thượng đối với thân là một mực chán ghét và không muốn tha thứ thì người có thể ban ra bất cứ hình phạt nào mà chỉ mong hoàng thượng đừng khó dễ thần nữa."

" Trẫm khó dễ ngươi?"

Cậu kiên quyết nhìn thẳng vào Hoàng đế: " Hoàng thượng chỉ cần người đuổi đi xa một chút, Ảnh Nguyệt xin hứa tuyệt đối sẽ không làm phiền đến người và hoàn toàn biến mất trước mắt người."

" Biến mất?"

" Hoàng thượng, lần này là lần cuối cùng vì vậy hãy buông tha thần đi."

" Ngươi....!"

Ảnh Nguyệt tuy sợ hãi nhưng vẫn giữ lập trường kiên quyết đối diện với Tịnh Phong, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nghe được nhưng lời này từ miệng của y: " Cút đi."

".....!"

" Trẫm nói ngươi cút ra ngoài."

Nhận thấy Tịnh Phong thật sự rất giận dữ Ảnh Nguyệt nhanh chóng muốn bỏ đi, vừa đến cửa cậu xoay người nhìn lại bóng lưng hoàng đế. Con người này thật khó hiểu, vậy thật ra giữa hắn và cậu là mối liên kết gì đây? Giống như mọi người nói lúc trước mình đã từng yêu hắn hay là...: " Không....không có!" vỗ vỗ mặt mình Ảnh Nguyệt vội vàng ra ngoài, Lý công công vẫn đứng chờ bên ngoài cậu mỉm cười: " Lý công công."

" Oa nhị công tử."

" Hoàng thượng bảo ta rời đi, xin phép công công đưa ta rời cung."

" Công tử xin dừng bước."

Ảnh Nguyệt nghi hoặc: " Không biết Lý công công có chuyện gì?"

" Là Oa tam tiểu thư vẫn còn trong cung, tiểu thư muốn gặp công tử."

" Tam muội vẫn chưa về phủ?" Cũng phải, mình theo những gì mình nghe đồn thì hoàng thượng đối với tam muội rất tốt, rất lâu mới gặp đương nhiên sẽ giữ người ở lại.

" Oa công tử, nô tài còn một chuyện nữa."

" Công công xin cứ nói."

Lý công công thận trọng: " Tuy nô tài biết người đã chịu nhiều đau khổ, nô tài cũng biết người cũng quá mệt mỏi rồi. Nhưng nô tài vẫn mong người hãy vì hoàng thượng có được không? Hoàng thượng nếu như một khi nhớ lại và biết được mình đã làm những gì với người....sau này khi người biết tất cả thì....!" Lão công công thành khẩn: " Lão nô xin người đừng từ bỏ hoàng thượng."