Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 38

Thiên Chân sau khi đối diện với đống tấu chương chất cao qua khỏi đầu mới tức tốc trở về tẩm cung, không ngờ lại nhìn thấy một màn nháo nhào của thái giám và cung nữ trước cửa điện: " Chuyện gì?"

" Hoàng Thượng Vạn An!"

Hắn gắt giọng: " Các ngươi đang làm gì, tại sao tất cả đều ở ngoài này. Không phải trẫm đã nói phải hầu hạ y thật tốt?"

" Hoàng thượng, nô tỳ vẫn không dám lơ là nhưng người đó cứ mãi la mắng hoàng thượng không ngừng. Không chỉ vậy còn không chịu dùng bữa, tất cả đồ ăn đều bị đạp đổ cả."

" Chỉ lo cho một người các ngươi cũng làm

không xong, y không chịu ăn không thể dùng cách nào đó dụ y ăn được à. Cả lũ vô dụng

kéo cả ra ngoài này đứng, y bên trong ai sẽ lo? Kéo ra ngoài chém hết cho trẫm!"

Cả đám nô tài mặt mày xanh mét dập đầu: " Hoàng thượng tha tội, là người bên trong nhất định xua đuổi người ra ngoài. Hoàng thượng xin tha tội!"

" Cả một lũ vô dụng." Thiên Chân phất tay áo đi vào trong, tẩm điện của hoàng đế vốn là nơi xa hoa lộng lẫy lại trở thành một mớ hỗn loạn. Tất cả những gì có thể vỡ đều vỡ cả, mấy phong màn lụa tuyết rách nát nằm trên nền đất, Bình Phi lại vô cùng an nhàn nằm trên long sàng xem như không có chuyện gì: "

Phi Phi!"

" Hôn quân, ngươi cuối cùng cũng chịu ló mặt ra?"

“…”

" Ngươi làm hoàng đế có phải rảnh rỗi quá hay không lại bắt nhốt một kẻ chân yếu tay mềm như ta ở đây."

Vừa nghe tiếng Thiên Chân thì Bình Phi lập tức ngồi dậy mà mắng. Đáng lý ra phải nổi giận thì hắn lại cảm thấy nhẹ lòng hơn tới ngồi gần y: " Nghe nói ngươi không ăn gì làm ta vô cùng lo lắng, nhưng thấy ngươi còn sức để chửi mắng như vậy chắc là cũng không đáng ngại."

" Tên hoàng đế khốn kiếp nhà ngươi, ta là người gỗ hay sao mà không ăn gì cũng không đáng ngại chứ?"

" Nếu biết là vậy tại sao còn không chịu ăn?"

" Hừ…" Bình Phi khó chịu giơ hai cổ tay bị buộc với nhau lên, cái thứ dây trói quái quỷ này hắn chịu cởi cho y, nhưng lại dùng cách khác để trói thì có khác gì nhau: " Cởi trói cho ta thì ta sẽ ăn."

" Cái này không được."

" Không thì một miếng ta cũng không động đến."

" Như vậy cũng không được."

" Cái này không được cái kia không được, ngươi muốn dùng cái giọng điệu hoàng đế ra lệnh cho ta sao? Để ta mà cởi được cái thứ này ta sẽ đốt cái hoàng cung này của ngươi."

Thiên Chân cười: " Nếu ngươi muốn đốt cho hả giận, trẫm làm giúp ngươi được không?"

“…”

" Người đâu."

Bình Phi giật mình: " Ngươi muốn làm cái gì?"

Mỗi lần Thiên Chân xưng Trẫm với y thì chứng tỏ tâm trạng hắn rất xấu, đương nhiên

sẽ không phải chuyện tốt.

" Cởi trói cho ngươi, trẫm dám cá ngươi sẽ lại bỏ trốn. Ngươi tuyệt thực trẫm cũng không đành lòng, thôi thì cho một mồi lửa giúp ngươi hả giận vậy."

" Ngươi… không nói đùa chứ?"

" Phi phi, hoàng đế không biết nói đùa."

" Hoàng thượng!" Đám quân lính quỳ chờ lệnh khi nghe gọi.

Thiên Chân không màng tới vẻ hoảng hốt của Bình Phi mà cao giọng: " Mang củi đốt đến chất ở khắp mọi ngóc ngách hoàng cung cho trẫm, bắt đầu từ cửa cung trở lại thiêu rụi hết tất cả."

Cả đám lính còn tưởng mình nghe nhầm ngơ ngác nhìn nhau: " Hoàng thượng… việc này!"

" Tại sao vẫn chưa đi?"

" Tuân lệnh hoàng thượng."

" Khoan đã." Bình Phi chạy lại đứng chắn phía sau đám lính không cho đi: " Ta trước nay nổi tiếng là kẻ điên, trò gì cũng làm, việc náo loạn cỡ nào cũng dám thử, khiến cho lão cha và các sư huynh đệ ăn ngủ không an, nhưng xem chừng ra tên hoàng đế Vương Lân như ngươi còn điên hơn cả ta. Ngay cả nhà của mình cũng muốn đốt?"

Thiên Chân ra vẻ dĩ nhiên: " Không phải Phi Phi nói muốn đốt sao? Ngươi đã nhất định không chịu ăn gì thì chi bằng đốt bỏ hoàng cung như ý ngươi, biết đâu tâm tình khá hơn lại muốn dùng bữa cũng nên."

" Ngươi…"

Hoàng đế quát lớn: " Đứng chết chân ở đó làm gì, còn không mau đi?"

" Chúng thần tuân lệnh."

" Không được đi."

Đám quân lính kẹt giữa Bình Phi và Hoàng đế tiến không được lùi không xong, lệnh vua không thể cải, nhưng người này nhất định không nhường đường, họ cũng đâu dám động thủ bắt y tránh ra.

Bình Phi tức đến nghẹn cả cổ, y trước nay tinh quái không ai bì, thế mà lúc nào cũng bại dưới tên này, hắn bao giờ cũng có biện pháp trị y cả: " Được rồi, ta ăn là được chứ gì."

" Đây là do ngươi tự nói!"

" Là ta tự nói, không ai bắt cũng không

ai ép được chưa?" Tức chết ta, thật là tức chết ta mà. Chạy trốn hắn mười mấy năm cuối cùng vẫn bại dưới tay hắn.

-----------------------------------------------------------

Thụy Bích vừa ăn hết một miếng thịt thì một miếng cá lại vào chén, hết một miếng lại thêm một miếng đến khi bụng đã no căn vẫn không thể ngừng lại.

Từ khi dọn bữa tối lên, Xuân nương cứ liên tục thay cậu gắp đồ y. Thụy Bích cũng không

muốn từ chối tấm lòng của nàng nên có gì thì lại bỏ hết vào miệng: " Mạn nhi ăn nhiều một chút."

" Vâng mẫu thân!"

" Một lát mẫu thân sai người hầm canh gà cho ngươi!"

" Canh?" Thái An lo lắng cho thân hình nhỏ của tiểu nhi tử làm sao tiếp tục ăn thêm vài chén canh của thê tử nữa, hắn lập tức ngăn lời: " Nàng tha cho y đi, Mạn nhi lại ăn thêm chắc chắn bội thực mất."

" Phải đó mẫu thân, nhìn đệ ấy đúng là sắp

no đến ngất rồi."

" Cái đó…" Nghe hai phụ tử khuyên Xuân Nương mới nhận ra mình để hài tử ăn quá nhiều rồi: " Mạn nhi, đừng ăn nữa."

Thụy Bích cuối cùng cũng được buông đũa, y xoa xoa cái bụng căng tròn của mình mà tươi cười với nàng. Nhìn hài tử lớn lên đáng yêu như vậy Xuân Nương không kiềm được lòng nhớ lại ngày hạ sinh y, nàng nhìn ra bên ngoài nơi trồng đầy những cây hoa tử đằng được

kết nối với nhau mà cười hiền: " Mạn nhi biết không, mẫu thân sinh ra ngươi thật khó khăn."

" Mẫu thân!"

“Lúc đó những cây hoa tử đằng ngoài kia là những ngày đầu ra hoa trong mùa, ta hạ sinh ngươi là một ngày nổi gió. Dù ở khá xa nhưng những cánh hoa tử đằng tím ấy vẫn bay vào được bên trong phòng qua cửa sổ, dù rất đau nhưng khi vừa nhìn thấy những cánh hoa đó mẫu thân cảm thấy thật bình an và mong chờ ngươi chào đời.”

Thụy Bích xúc động nghe những lời nói của Xuân Nương mà đau lòng không thể mở miệng, y oán trách bản thân đã từng nghĩ rằng mình bị phụ mẫu bỏ rơi, tại sao y có thể xem nhẹ tấm lòng của họ.

" Vừa khi nghe thấy tiếng khóc của ngươi mẫu thân vui lắm, cứ như những cánh hoa kia đến vì muốn mừng ngươi ra đời vậy."

Nàng nhìn bộ y phục tím mà Thụy Bích mặc trên người bây giờ, càng thêm nhớ lại khung cảnh lúc đó: " Chính thế nên mẫu thân lập tức muốn đặt cho ngươi một cái tên, gọi là Mạn Hoa. Là Tĩnh Mạn Hoa."

Thụy Bích chợt sững người, y chống hai bàn tay lên mặt bàn mà đứng bật dậy: " Mạn Hoa?..Hài nhi tên Mạn Hoa?"

" Đúng rồi, cái tên này là do mẫu thân đặt cho ngươi, mới là tên thật của ngươi. Mạn Hoa!"

" Mạn Hoa, ta là Mạn Hoa… thì ra ta chính

là Mạn Hoa!"

" Mạn nhi, ngươi làm sao vậy?"