Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sau cao trào Tiểu Bạch lại bị Lục tiên sinh tiết tấu nhanh cắm mấy trăm cái, cắm hoa huyệt phun ra vài sóng chất lỏng, còn không có một chút du͙© vọиɠ bắn tinh, như cũ cương cứng ở bên trong trên dưới đảo lộng, tiểu nhục côn bị Lục tiên sinh thả, lại vui vẻ hộc ra cột chất lỏng thứ nhất, hiện tại theo động tác vung vung, cùng cự nhũ thống nhất nện bước.
Lục tiên sinh chơi đủ ngực D của hắn, vuốt đùi cậu mang tất trắng, dùng móng tay câu ra một chút, một đường xé rách, làm cho rách tung toé, tựa hồ một bộ bị người cường bạo.
“Ngô…….. Không cần………… Bắn cho em………. Lục tiên sinh………… A……….. Ha…………”
Tiểu Bạch thật sự là chịu không nổi đỉnh lộng kéo dài như vậy, một bên khóc lóc một bên vặn vẹo toàn thân cọ chạm tiên sinh, làm hắn nhanh lên bắn ra tới.
“Phải gọi là gì? Kêu đúng mới bắn cho em.”
Lục tiên sinh liếʍ vành tai tiểu xảo của cậu, hơi thở trầm thấp dụ hoặc thổi quét bên tai.
“A……….. Lục tiên sinh………… Ngô………… Chủ nhân?”
IQ Tiểu Bạch trong tình triều bên có thể nói uy cẩu, chỉ có thể thuận miệng gọi. Kết quả Lục tiên sinh không muốn, cố tình cọ qua vách trong mẫn cảm, gợi lên ngứa không ngừng, thường xuyên qua lại làm cậu chỉ có thể bãi eo ô ô ô cầu xin.
“Đều không đúng, phải kêu cái gì? Ân?”
“A……. A…….. Lục đại nhân? A………… Cho em a………..”
Lục tiên sinh biết tiết tháo cậu cũng như người bình thường, trêu đùa hai lần còn chưa tính, hắn một lần nữa nắm giữ một đôi hào nhũ che kín vệt đỏ, ở bên tai cậu nhè nhẹ nói:
“Kêu ba ba liền bắn cho em.”
“Ngô!!”
Tiểu Bạch bị xưng hô vượt qua bình thường dọa đến, cắn môi nhẫn nại đâm chọc dưới thân cố tình gãi không đúng chỗ ngứa, khó xử mà lắc lắc đầu.
Lục tiên sinh cũng không tiếp tục buộc cậu, chỉ cúi đầu ở giữa cổ một đường liếʍ hôn. Hơi thở ướŧ áŧ phun ở cổ mẫn cảm, chờ đợi tiểu miêu ngoan ngoãn khuất phục.
Ai ngờ tiểu miêu thật đúng là nhẫn được, gặp đảo lộng thoáng qua mấy cái, không chiếm được thỏa mãn mà đầy mặt nước mắt, đáng thương hề hề co rụt vách tường, lại chỉ dám tiết ra vài tiếng bất mãn hừ hừ, không dám mở miệng theo Lục tiên sinh kiến nghị.
Lục tiên sinh nhéo đầṳ ѵú mẫn cảm, ngay sau đó ở đường đi lầy lội kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh hơn. Hắn cũng chịu không nổi, miệng nhỏ dưới thân giống như thiên đường, ấm hô hô, trơn trượt, co rụt lại hấp dẫn linh hồn của hắn, tựa hồ kɧoáı ©ảʍ toàn thân đều tập trung đến dươиɠ ѵậŧ, ngạnh đến sắp tạc ra đầy trời pháo hoa.
“Kêu a, kêu liền bắn cho em, chúng ta cùng nhau bắn được không?”
Lại một vòng mãnh liệt công kích, kɧoáı ©ảʍ trời long đất nở đã tích lũy đến kề bên tràn đầy, lý trí đã lung lay sắp đổ. Lúc này thân thể Tiểu Bạch đã biến thành thục thấu phấn hồng, ướt mồ hôi, cả người thấm vào tìиɧ ɖu͙© đã sắp đánh mất năng lực tự hỏi. Đối với kɧoáı ©ảʍ cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua, vốn dĩ tưởng cùng trung niên lão nhân đầu trọc đáng khinh giao hợp biến thành một loại hưởng thụ. Cậu từ đáy lòng có loại mạc danh tín nhiệm, muốn đi phục tùng nam nhân này, muốn bị hắn lấp đầy, muốn đạt được càng nhiều.
“A………… Ô ô………… Ba ba………… Ba ba bắn cho em………… A…………”
Buột miệng thốt ra rêи ɾỉ mang theo mật ý, làm nam nhân phía sau càng thêm điên cuồng. Lục tiên sinh vuốt ve hầu kết cậu nho nhỏ, cúi đầu liếʍ hôn xương quai xanh đầy mồ hôi, giọng nói tràn đầy nhu tình mật ý:
“Tiểu Bạch bảo bảo thật ngoan, ba ba thương em.”
“A………… Ha………… Ba ba Tiểu Bạch………… Hảo đói………… Bắn cho em………… Uy ta ăn…………. A………….!!! ”
Lục tiên sinh ôn nhu hoàn toàn cảm nhiễm Tiểu Bạch, chưa từng nói qua lời da^ʍ mĩ buột miệng thốt ra, nhưng lời còn chưa dứt, liền cảm giác được một cổ nhiệt lưu đánh trúng chỗ sâu trong. Hoa huyệt, ấm áp, dính dính, như súng cao áp bắn nước phun ra vách trong mẫn cảm, cậu cật lực co rút lại nuốt ăn tinh hoa thuộc về Lục tiên sinh, cảm giác cả người tựa hồ bị Lục tiên sinh đánh ấn ký.
“A……………… Hảo đầy…… Ba ba làm Tiểu Bạch hảo đầy……… ”
Lục tiên sinh ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cánh tay cô trụ chặt eo thon, ngực D mềm mại ở phía trên, cái mông tiểu xảo bị hoàn toàn kiềm ở hông. Nhục vật chôn sâu huyệt nội, hai người hai chân giao triền, tư thái thân mật khăng khít. Trong lòng hắn có một cổ du͙© vọиɠ muốn hoàn toàn chiếm hữu người này, muốn nhìn đến cậu càng nhiều tư thái, muốn được cậu càng nhiều ỷ lại.
Tiểu Bạch bảo bảo tốt như vậy, ngây thơ đáng yêu, lại mị thái thiên thành, hẳn là ôm về nhà chậm rãi yêu thương.
Sau cao trào hai người đều lười nhác duy trì trạng thái giao hợp, ôm nhau hưởng thụ dư vị. Đột nhiên, di động Lục tiên sinh vang lên, nguyên lai là trợ lý nhìn qua hơn một giờ lão bản không xuất hiện, cố ý gọi tới hỏi. Lục tiên sinh trực tiếp nói lại chờ một lát sẽ xuống dưới liền treo điện thoại. Cúi đầu lại thấy Tiểu Bạch chớp đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, tựa hồ có điểm lưu luyến không rời, Lục tiên sinh trong lòng đột nhiên ngọt lên, như ăn một ngụm bánh kem mật ong, hắn nâng mặt nhỏ ướt mồ hôi ửng hồng hôn một ngụm, liếʍ môi cậu nói:
“Ba ba lại bồi Tiểu Bạch bảo bảo chơi một hồi, bất quá, em muốn như thế nào cho ba ba chơi?”
Tiểu Bạch kỳ thật cũng không biết chính mình làm sao vậy, nghe người này phải đi, trong lòng lại đột nhiên có điểm khổ sở. Vừa rồi thật sự quá thoải mái, chưa bao giờ biết thân thể này có thể thoải mái như vậy. Hơn nữa vẫn luôn được chiếu cố, khắp nơi đều được hưởng thụ Lục tiên sinh phục vụ, nói hôm nay là tới phục vụ Lục tiên sinh, còn không bằng nói chính mình mới là người hưởng thụ. Cậu cũng nghe người trong cửa hàng như cậu nhắc qua, đại gia đều cổ quái, có thể gặp được một khách hàng tốt là đặc biệt có vận khí, hẳn là hảo hảo quý trọng. Vô luận từ tính tình, thân hình, tướng mạo, kỹ xảo, Lục tiên sinh đều coi như là hảo khách nhân, chính mình thật là đại vận mới có thể gặp. Đã một giờ ngắn ngủn, hắn lại phải đi, sau nàu phỏng chừng cũng không thể tái kiến. Tiểu Bạch nghĩ như vậy liền cảm thấy lòng có điểm đau, mắt đã ươn ướt lên.
“Ngô………… Ba ba muốn chơi như thế nào đều có thể……”
Tiểu bạch về phía sau thò tay, miễn cưỡng khoanh lại Lục tiên sinh cổ, mặt dựa vào cổ gian giống làm nũng miêu giống nhau nhẹ nhàng cọ động.
Lục tiên sinh vuốt đầu tóc cậu mềm mại ẩm ướt, cúi đầu hôn trán cậu một cái, vỗ vỗ cậu đứng dậy. Tiểu Bạch cọ vài cái không muốn, nhìn Lục tiên sinh không có ý tứ tiếp tục cũng chỉ dễ nghe lời, chống cánh tay hắn chậm rãi phun ra khí cụ nửa mềm. Lúc đứng lên chân còn mềm một chút cơ hồ muốn té xuống, Lục tiên sinh nhanh tay ôm trụ, bế người lên.
Tiểu Bạch đỏ bừng thân thể chui đầu vào ngực Lục tiên sinh tiếp tục cọ, duỗi tay vòng lại cổ hắn, lưu luyến vô hạn.
Lục tiên sinh bị này đại pháp dính người ngọt thấu tâm, lần đầu cảm thấy thời gian qua quá nhanh, hận không thể một ngày đều cùng Tiểu Bạch bảo bảo dính nhau, đáng tiếc hội nghị kế tiếp quá quan trọng, vô pháp thoái thác, hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên sinh ra một ý niệm.
“Tiểu Bạch bảo bảo, đợi lát nữa muốn cùng ba ba trở về không?”
“Ngô? Di?!”
Tiểu Bạch trừng mắt kinh hỉ.
Lục tiên sinh cúi đầu hôn cậu, nhẹ nhàng hàm chứa đôi môi hơi hơi sưng đỏ, đầu lưỡi lay động hàm trên, liếʍ khoang miệng tơ lụa, cuối cùng quấn lấy mềm lưỡi trêu đùa phiên giảo, trao đổi hương vị lẫn nhau. Triền miên hôn một trận, thẳng đến Tiểu Bạch phát ra ô ô đứt quãng mới chậm rãi thu hồi môi lưỡi, mυ'ŧ hôn nhân nhi trong lòng thở hổn hển nói:
“Em có muốn?”
Kinh hỉ tới quá đột ngột, Tiểu Bạch cảm thấy như ở trong mộng, cậu liều mạng gật đầu, rộ lên một tươi cười xinh đẹp.
Lục tiên sinh cười cười, ôm cậu đi đến bên ngoài, ở trước gương toàn thân phô lông trắng thả cậu xuống.
“Tới, đỡ, đứng vững, đáp lễ cho ba ba.”
“Ngô? Đáp lễ?”
“Đáp lễ mang em về nhà đáp. Tới, dẩu mông lên.”
Lục tiên sinh làm cậu đưa lưng về phía hắn ghé vào trên gương, duỗi tay vén lên hoa huyệt vừa mới thừa hoan xem xét.
“Có điểm sưng, không bị thương, xem ra bảo bảo co dãn không tồi đâu.”
Lục tiên sinh cúi đầu nhìn tay câu ra bạch trọc, hoa môi đầy đặn bị thao thục phiếm thủy quang, giống cái miệng nhỏ hút ngón tay gắn không cho rời đi, bên trong có bao nhiêu mất hồn, chính hắn vừa mới đã lĩnh hội. Chỉ là ngẫm lại đều có thể ngạnh, nhưng hiện tại thời gian không đủ, vẫn là chơi điểm khác đi.
“Hai chân khép lại.”
Lục tiên sinh cả người bao phủ phía sau Tiểu Bạch, giống như tư thế tường đông, vây cậu giữa hắn và gương.
Tiểu Bạch chỉ cần vừa nhấc đầu là có thể từ trong gương nhìn đến cảnh tượng đỏ mặt. Cả người trần trụi chỉ mang một cái tất quần rách nát màu trắng, bị nam nhân cao lớn phía sau gầy nhưng rắn chắc vây quanh. Nam nhân mặc chỉnh tề, chỉ là quần áo thoạt nhìn có chút nhăn, giữa háng nhẹ nhàng ở mông cậu cọ động, trên mặt anh tuấn ôn nhu sủng nịch.
“Ngô? Đây là muốn thế nào?”
Tiểu Bạch nghe lời khép lại hai chân, nhưng vừa rồi quá kịch liệt, hiện tại vẫn có chút chân mềm, chỉ có thể dựa vào ngực người sau cường tráng.
Lục tiên sinh không tiếp tục chỉ đạo, hắn hơi khom lưng loát cự điểu vài cái liền thủ sẵn hai chân Tiểu Bạch, cắm nhục côn cương cứng vào khe hở chân dài, sau đó nhú giao hợp kịch liệt mà trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“A!! Ngô………… Hảo……… Kỳ quái………… A………”
Tiểu Bạch bị đâm không ngừng hướng lên gương dán, chân run rẩy cơ hồ không đứng được, bị Lục tiên sinh chụp mông vài cái, mới run run rẩy rẩy miễn cưỡng khép đùi lại.
Chỉ thấy một cây gậy thịt tím đen hùng dũng oai vệ giữa tất quần trắng che kín vết rách nhanh chóng xỏ xuyên qua, thủy dịch ái muội, gân xanh cương cứng nhìn qua thập phần uy vũ. Động tác trước sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ chọc đến nhân nhi trần trụi không ngừng hướng lên gương lạnh lẽo, miệng rêи ɾỉ đập mặt kính, để lại sương trắng tình nhiệt.
“Ngoan, lại chặt một chút.”
Lục tiên sinh cũng là lần đầu tiên chơi chân giao, chân này thật sự quá xinh đẹp, lại trắng lại dài. Thoạt nhìn ngày thường cũng có làm một ít vận động, không giống nữ tính mềm mại, mang theo cơ bắp hơi mỏng, mềm dẻo cân xứng, như ẩn như hiện, cực đại tăng cường thú tính. Lúc này Lục tiên sinh chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ trướng đến lớn hơn nữa, như một bàn ủi thiêu hồng, lại cứng lại nóng. Nhưng lại tựa một mãnh thú nóng lòng dấu hiệu con mồi động dục, hận không thể cứ như vậy làm dơ hoàn toàn hai chân này, bắn thể dịch hắn, làm nó mang theo ấn ký da^ʍ mĩ, vừa nhìn liền biết là thuộc về ai.
“A………. Đừng…………….”
Dương cụ hung mãnh vài lần đỉnh tới hoa huyệt ướt dầm dề, thậm chí chảy tới trứng trứng. Mật huyệt cơ khát phun thanh dịch muốn giữ lại căn thịt hùng tráng, trứng trứng bị đâm trên dưới loạn run. Tiểu côn tựa hồ bị dọa tới rồi, theo đỉnh lộng từng cái run rẩy, chính mình cũng bị kích động hộc ra chất lỏng, từng chút đều rơi lên gương.
Lục tiên sinh hô hấp thô nặng, tựa hồ sắp lêи đỉиɦ, hắn nâng nâng hông, duỗi tay nắm kê kê Tiểu Bạch cùng chính mình. Hai căn chênh lệch kích thước chặt chẽ tương dán, dịch nhầy trao đổi, thân mật dưới đại chưởng hắn trước sau loát động. Tiểu Bạch ô ô hai tiếng, cũng vươn tay nắm lấy hai căn đỉnh, lại chỉ có thể mềm mại vô lực nhẹ nhàng nắm, ngược lại làm hai người vì ngứa.
“Ngô, Tiểu Bạch bảo bảo dùng sức sờ chút.”
Lục tiên sinh nhịn không được trêu chọc như lông chim, một bên mở miệng thúc giục một bên nhanh hơn động tác dưới thân. Tất trắng vốn dĩ liền phá đã bị ma sát đến cửa động mở rộng áo rách quần manh. Chân tuyết trắng hoàn toàn lỏa lồ, bởi vì qua lại đâm vào rút ra mà trở nên đỏ bừng chín rục, giống như hoa huyệt phía trên bị uy thực, màu sắc da^ʍ mĩ. Lục tiên sinh biết chính mình sắp tới rồi, cũng bất chấp động tác Tiểu Bạch, ôm chặt eo cậu, dời kê kê xuống, khống chế góc độ cắm vào. Sau vài cái mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phun ra ra đại lượng tinh hoa, toàn bộ đánh vào giữa hai đùi Tiểu Bạch, như là bị nội bắn tích tích chảy xuống.
“A!!………….”
Tiểu Bạch bị nóng đến cả người bắn một chút, hành thân cũng phun ra chất lỏng nhợt nhạt, lại lần nữa cao trào thân thể mềm như bùn ngã ra sau, bị Lục tiên sinh thưởng thức phong cảnh giữa hai chân ôm vào lòng, thuận thế đỡ ngồi trên thảm.
Lục tiên sinh thỏa mãn nhìn tinh hoa mình làm dơ hai chân cậu, từng chút khảy đầu tóc Tiểu Bạch ướt mồ hôi. Trong gương hai người thân mật dựa vào, Tiểu Bạch hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực, ánh mắt tan rã trầm luân ở cao trào, miệng nhỏ khẽ nhếch thở dốc, hai vυ' run rẩy. Còn ở kɧoáı ©ảʍ hưởng thụ dư vị, hai chân đại trương, hoa huyệt không thuộc về nam tính lộ ra một chút bạch dịch, hai đùi cũng lây dính không ít bạch trọc, cả người bị thao lung tung rối loạn, trải rộng hơi thở Lục tiên sinh.
Nam nhân giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian đã thực gần, vừa rồi chơi như vậy lại trì hoãn hai mươi phút. Hắn nâng mặt cậu lên hôn một chút, cởϊ áσ sơ mi mình mặc phủ thêm cho cậu, cố tình lưu trữ một đôi chân trần trụi không che không dấu, sau đó làm cậu nằm trên thảm lông, một bộ thân thể ngang dọc mị thái, lưu luyến sờ soạng mấy cái, mới đứng lên từ một bên đã sớm dự bị tốt mấy bộ quần áo chọn một bộ, thay.
Trong lúc đó hắn cảm giác được Tiểu Bạch đang nằm như cũ trợn tròn mắt không nỡ mà nhìn hắn, tầm mắt lửa nóng triền miên, giống mang theo móc câu tâm hắn lên. Bất quá, đều quyết định mang về nhà, vậy về nhà lại hảo hảo bồi cậu đi.
Lục tiên sinh mặc xong, đi tới quỳ ngồi xổm bên người Tiểu Bạch, vuốt thân thể cậu dưới tình triều đang bình phục, ôn nhu nói:
“Đợi lát nữa tôi cùng quản lý cửa hàng em nói một tiếng, em nghỉ ngơi tốt liền thay quần áo chờ tôi tới đón, đại khái 6-7 giờ đi, tôi phái người tới đón em về nhà.”
“Ân…….. Kia……. Ba ba phải sớm một chút tới.”
Tiểu Bạch chần chờ một chút, vẫn là kêu ra xưng hô trong tình sự. Mặt nháy mắt lại đỏ vài phần, ánh mắt thủy quang ướŧ áŧ, ngượng ngùng giống một nụ hoa hồng đỏ đợi nở.
Lục tiên sinh nhịn không được lại nửa bế cậu lên thân mật hôn một hồi, môi lưỡi câu triền, hưởng thụ tiểu nhân nhi ở trong ngực thuận theo không muốn xa rời, định tâm vài lần, mới đứng dậy rời đi.
Ngoài cửa đã sớm đứng một vị tuổi hơn lớn nhưng tướng mạo ổn trọng, Lục tiên sinh vung tay lên ngăn lại hắn muốn nói, hơn nữa không cho xía vào phân phó:
“Người này tôi muốn, tiền cùng trợ lý tôi nói, đợi lát nữa 6-7 giờ tôi sẽ phái người tới đón, chuẩn bị đồ vật y tốt, y có yêu cầu gì trực tiếp liên hệ trợ lý tôi, toàn bộ thỏa mãn, đã biết sao?”
Quản lý cửa hàng lộ ra tươi cười khéo léo, cúi người đáp ứng: “Đa tạ Lục tiên sinh nâng đỡ, lập tức đi an bài.”
Lục tiên sinh liếʍ môi chưa đã thèm bước nhanh xuống lầu, hắn hiện tại chỉ nghĩ chạy nhanh kết thúc hội nghị phiền nhân, về nhà đi hảo hảo cùng Tiểu Bạch bảo bảo chơi đùa. A, nhớ tới đều làm tâm ngứa khó nhịn.