NTR Thúc Tẩu

Chương 9: Qυầи ᒪót tơ tằm chữ t

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Đứng ở một bên, Ngụy Khải Ân nhìn chằm chằm sắc mặt lại dần dần trở nên không ổn, hắn kéo kéo cổ áo Nhan Trạch.

“Thất sách, lần sau mua áo ngực cho em.”

Nhan Trạch mặt đỏ bừng, tựa kiều tựa giận liếc hắn một cái, nam nhân vội vàng lấy lòng cười cười.

“Em đừng hiểu lầm, chỉ là anh cảm thấy váy này thực thích hợp em.”

Sau đó lại dời đề tài, dời tầm mắt tới dưới làn váy, “Quần áo phải phối hợp mới đẹp, em mặc qυầи ɭóŧ cái gì?”

Chuông cảnh báo xao vang, Nhan Trạch vội vàng lui một bước, hai tay đặt ở trước váy.

“Qυầи ɭóŧ nam bình thường a.”

Ngụy Khải Ân hồ nghi nhìn Nhan Trạch vẻ mặt chột dạ. “Phải không?”

Y mạnh miệng, “Đương nhiên, bằng không còn có thể là qυầи ɭóŧ gì?”

“Vậy em nhấc lên anh xem!”

Ngụy Khải Ân híp mắt như dã thú chuẩn bị đi săn tới gần. Nhan Trạch mới vừa lui nửa bước, hắn liền câu lấy eo nhỏ, kéo y vào ngực. Từ trên cao nhìn xuống Nhan Trạch, một tay không an phận theo eo tuyến trượt xuống thịt mông thấp thoáng. Sau đó nhấc làn váy, cư nhiên sờ soạng mông thịt trơn trượt đầy tay.

Hắn sửng sốt, “Em không mặc?”

Không đợi Nhan Trạch trả lời liền cong thân, vớt lên làn váy tìm tòi đến cùng.

Đợi nam nhân thấy rõ quang cảnh dưới váy, đột nhiên cảm thấy một cổ tà hỏa xông lên trán. Giữa háng Nhan Trạch trơn bóng rõ ràng mặc quần ren đen chữ Đinh (丁) nửa trong suốt. Trước người chỉ có một tam giác mảnh nhỏ, che không được côn ŧᏂịŧ y nửa cứng, lệch qua một tầng vải hơi mỏng thò hồng nhạt. Hoa huyệt rõ ràng còn có chút sưng to càng trực tiếp tùy tiện ở trong không khí, không chút nào che lấp. Chỉ có thể mơ hồ nhìn đến một cọng dây màu đen qua hoa môi, thẳng ra phì mông sau lưng.

Gân xanh giữa trán hắn nhảy thẳng, hắn nâng người vẻ mặt thẹn thùng lên, xoay người ném y trên giường mềm mại, sau đó cởϊ áσ trên đè ép xuống.

“Sao em tao như thế, cố ý mặc cho anh xem phải không?”

Nhan Trạch xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn, kẹp hai chân nửa ngày không đáp lại. Ngụy Khải Ân trượt tay vào váy, câu lấy cọng dây sau eo y dùng lực kéo tới.

“Ân? Có phải hay không?”

Dây nhỏ bị căng ma sát huyệt thịt cùng cúc hoa co chặt. Chỉ chốc lát liền ma ra tư tư tiếng nước, Nhan Trạch chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng gập ghềnh mở miệng:

“Ân a…… Phải, là đặc biệt mặc cho anh xem, ô…… Đừng cọ, a……”

“Đặc biệt mặc cho anh xem còn xấu hổ cái gì? Ôm chân.”

Nhan Trạch ngoan ngoãn ôm hai đùi, đối nam nhân trên người bày ra chân chữ M. Ngụy Khải Ân gấp khó dằn nổi chui đầu thăm vào váy. Mấy tầng vải khuất ánh sáng, có chút xem không rõ, không bao lâu hắn liền duỗi tay nâng váy lên. Hoa huyệt sưng to phì đô đô, gắt gao ôm cọng dây đen, dâʍ ŧᏂủy̠ vừa rồi bị cọ chảy ra đã làm ướt dây. Ngụy Khải Ân vươn ngón trỏ lấy cọng dây ướt đẫm, còn kéo ra một sợi tơ thật dài.

Kéo ra hoa môi, hắn nhìn chằm chằm mật huyệt, lại một lần miệng khát lưỡi khô muốn nếm thử tư vị nộn bức. Mà lúc này hắn cũng không nhẫn nại, cúi xuống ngậm lấy hai mảnh thịt môi phiếm ánh nước. Xúc cảm ướt nóng mềm mại dán lên âm huyệt, Nhan Trạch nháy mắt đoán được đó là cái gì.

“A a…… Không cần, không cần liếʍ…… Ân, nơi đó không thể liếʍ…… A a a a……”

Y không thể tin Ngụy Khải Ân cư nhiên nguyện ý vì y làm một bước này. Tư thế gần như khinh nhờn làm y không chịu nổi vui thích, hai chân loạn đá.

“Không, không cần…… Không được…… Sao anh có thể……”

Ngụy Khải Ân đè lại hai chân dài trắng nõn, giọng khàn khàn đầy du͙© vọиɠ:

“Ngoan, đừng nhúc nhích, anh muốn ăn!”

Nhan Trạch bủn rủn, nếu Ngụy Khải Ân muốn, cho dù nhai nuốt nơi đó vào y cũng nguyện ý, cho nên nơi nào còn cự tuyệt. Y một lần nữa ôm lấy hai đùi, hướng nam nhân càng mở lớn nhục hoa.

“Được, cho anh ăn, cho anh ăn tao bức em.”

Ngụy Khải Ân một ngụm bao ở huyệt nhi non mềm liếʍ mυ'ŧ, cố ý phát ra hút âm thanh hạ lưu. Đầu lưỡi theo hai mảnh hoa phì nộn cọ quét, an ủi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mỗi một tấc thịt, còn thỉnh thoảng chống hoa đế sung huyết nghiền ma. Hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt bị liếʍ đến chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ tới, rồi lại một ngụm lấp kín huyệt khẩu chảy nước hút, ừng ực nuốt xuống dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào.

Nơi hôm qua bị chơi đến sưng to giờ phút này bị nam nhân hút đến tê ngứa. Lúc đầu lưỡi quấn lấy khảy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Nhan Trạch thậm chí cảm thấy nam nhân cùng miệng nhỏ phía dưới hôn môi. Tê mỏi chui vào hạ bụng, chảy vào l*иg ngực, không nao lâu y ở Ngụy Khải Ân nhai viên tao âm đế cao trào. Ngụy Khải Ân mở miệng tiếp, một chút cũng không chê nuốt đầy miệng tao thủy vào bụng.

Nhan Trạch hai mắt mê ly nhìn chằm chằm trần nhà trắng sắc trên đỉnh đầu. Sau đó thấy mặt Ngụy Khải Ân xuất hiện ở tầm nhìn, khóe miệng hắn còn treo vài giọt nước trong suốt, hầu kết y lăn lộn, ngẩng đầu hôn lên. Đầu lưỡi theo liếʍ môi hắn, y chép chép miệng, hương vị không phải rất ngon. Nam nhân ngẩn ra một hồi, phản ứng lại Nhan Trạch là nếm hương vị, hắn chạm chóp mũi y, vui vẻ hỏi:

“Hương vị chính mình ăn ngon sao?”

Nhan Trạch bĩu môi, “Không thể ăn, sau này anh cũng đừng ăn.”

Ngụy Khải Ân cười cười, nhẹ nhàng hôn hôn y, “Ăn ngon, anh thích ăn!”

Nói xong, hắn vớt một chân y lên, thẳng lưng cắm nhục côn nghẹn đã lâu vào huyệt bị liếʍ ướt mềm. Rất nhanh trong phòng lại vang lên rêи ɾỉ da^ʍ mĩ cùng tiếng giường đong đưa. Vì chiếu cố hoa huyệt đã sưng, lần này hắn làm rất chậm, dán nhục đạo nghiền ma, chậm rãi hưởng thụ mỗi một tầng niêm mạc mυ'ŧ vào co rút lại.

Nhan Trạch theo tiết tấu nam nhân đong đưa nhẹ giọng rầm rì, đôi mắt lại không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt hắn. Thần thái Ngụy Khải Ân sinh động cùng tràn ngập du͙© vọиɠ, đều là trước nay y chưa thấy qua. Ánh mắt lưu luyến si mê phác hoạ ấn đường nam nhân hơi hơi tần khởi. Mày kiếm nồng đậm sạch sẽ, hai con ngươi đắm chìm ở du͙© vọиɠ, mũi cao ngất đĩnh bạt, môi hơi hơi khép. Thậm chí trán tích mồ hôi, y đều phải nhất nhất miêu tả, ghi tạc trong lòng. Chờ đến một ngày chỉ có y một người đối mặt hắc ám, có lẽ còn có thể dựa hồi ức này sống sót.

Nam nhân thô suyễn bỗng nhiên ngẩn ra, vươn ngón cái lau nước mắt y, lo lắng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì? Có phải làm em không thoải mái nơi nào?”

Nhan Trạch vươn khuỷu tay ôm hắn, dán mặt Ngụy Khải Ân cọ xát.

“Không có, không có không thoải mái, học trưởng thao em quá sướиɠ, a…… Lại dùng lực thao em, học trưởng, học trưởng…… Thao em, thao hư em……”

Ngụy Khải Ân bị Nhan Trạch tao lãng câu dẫn, khiêng hai đùi lên vai, đâm vào rút ra.

Dâʍ ŧᏂủy̠ bị chụp đánh thành bọt, hoa huyệt bị thao mở như tiết hồng thuỷ nhắm thẳng phun nước. Ngụy Khải Ân thao nóng nảy vứt cái gì kỹ xảo chín nông một sâu, dán nhục bích tàn nhẫn ra vào nhiều lần đến tử ©υиɠ.

Lúc rút ra còn mang ra chút mị thịt bao lấy dươиɠ ѵậŧ luyến tiếc buông. Lúc tàn nhẫn cắm vào đi thậm chí làm hoa môi phồng lõm vào huyệt. Tao huyệt bị cắm tê dại, cự long mới cuối cùng ở Nhan Trạch lần thứ hai triều phun thẳng tiến cung khẩu, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ.

Bắn xong một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, Ngụy Khải Ân mới rút ra thịt nhận, thuận tay lôi cọng dây bị đánh đến ướt đẫm trở lại huyệt bị thao hồng. Hắn vừa lòng vỗ vỗ đoá hoa ướt nóng.

“Em mặc qυầи ɭóŧ này thật là đẹp mắt, phối hợp váy vừa lúc, vậy em kẹp chặt, đừng để chút nữa tham gia tiệc tối làm dơ váy.”

Nhan Trạch chưa từ cao trào phục hồi tinh thần lại, nghe thế phản xạ căng chặt cơ bắp kẹp chặt huyệt nhi hơi mở.