NTR Thúc Tẩu

Chương 8: Mặc váy đẹp cho chị dâu

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lúc Nhan Trạch tỉnh lại một thân đau nhức, nơi riêng tư nóng rát co rút đau đớn một trận. Y xốc chăn nhìn, huyệt non nớt sưng hồng, thoạt nhìn thê thảm.

Ký ức hôm qua ùa về, nếu không phải đau đớn nhắc nhở, chỉ sợ y sẽ cho rằng kia chỉ là mộng đẹp hoang đường. Ngụy Khải Ân được y trộm đặt một góc xa xôi ở đầu quả tim không thể với tới cư nhiên cùng y làm, ba lần!

Nhan Trạch che lại gương mặt nóng bỏng, đột nhiên nhớ tới đêm qua nhìn đến một màn cuối cùng, xấu hổ sau một lúc, vội vàng xoay người đi nhìn. Cũng may mặt Ngụy Tề Diệp trước sau như một, không lưu lại chất lỏng dơ bẩn gì, xem ra hôm qua trước khi Ngụy Khải Ân đi đã thu thập.

Y mang dép lê đứng trước tủ quần áo, từ trong quần áo số lượng không nhiều lắm lấy ra một áo sơ mi màu trắng cùng một quần đùi nhạt

màu, thậm chí còn phá lệ mang bọc ngực vào. Dù sao hiện giờ Ngụy Tề Diệp quản không được. Nhan Trạch tâm tình sung sướиɠ đổi quần áo, ngay cả bước chân ra cửa phòng đều trở nên nhẹ nhàng.

Y vào phòng bếp, thói quen lấy ly nước cùng thứ trong tủ bát. Mới vừa múc muỗng thứ nhất, đột nhiên bị người sau lưng bắt được tay. Nhan Trạch kinh hãi, cái muỗng rơi xuống đất, vừa quay đầu lại, người sau lưng đúng là Ngụy Khải Ân. Nhan Trạch nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run rẩy, nhanh chóng tìm lý do trong đầu.

Nhưng Ngụy Khải Ân không trực tiếp chất vấn, mà là vươn ra ngón tay quét chút tinh thể bỏ vào miệng, tinh thể hòa tan, là ngọt. Ngụy Khải Ân trong lòng hiểu rõ, lấy nửa hộp đường trắng bỏ vào bồn nước, thuận tay mở vòi nước, tẩy sạch toàn bộ. Sau đó mới xoa xoa đầu tóc Nhan Trạch ngủ có chút hơi cong.

“Sau này đừng làm, dễ bị phát hiện.”

Mắt thấy Ngụy Khải Ân xoay người đi ra ngoài, Nhan Trạch vội vàng đuổi theo.

“Vì sao không hỏi em?”

Ngụy Khải Ân quay đầu cười khổ, “Không có gì hỏi, nếu anh là em, cũng sẽ muốn gϊếŧ hắn.”

Nhan Trạch vô pháp ức chế kích động trong lòng, nhào vào ngực Ngụy Khải Ân, vai lưng run rẩy, nước mắt nóng bỏng dính ướt đồ hắn. Cừu hận ủy khuất nghẹn mấy trăm ngày cuối cùng có chỗ trút xuống, Nhan Trạch ôm Ngụy Khải Ân gào khóc. Lòng hắn đau xót, duỗi tay ôm chặt người trong lòng ngực không ngừng run rẩy.

“Thực xin lỗi, lúc ấy anh không ở, vốn dĩ anh có thể ngăn cản hắn…”

Giọng nam nhân từ l*иg ngực truyền tới bên tai, Nhan Trạch nhanh chóng hất hất đầu, lại nghe hắn nói:

“Nhưng em không thể làm dơ tay mình!”

Nhan Trạch ngẩng mặt nhìn về phía Ngụy Khải Ân, sau đó trịnh trọng gật gật đầu, “Dạ.”

Ngụy Khải Ân duỗi tay lau sạch nước mắt treo ở khoé mắt đỏ tươi, vỗ vỗ lưng y.

“Ngoan, khóc xong đi thu dọn phòng bếp, miễn cho làm người nhìn ra, chút nữa em tới phòng tìm anh, anh có thứ cho em.”

Nhan Trạch ngước đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm hắn, hiếm khi làm nũng: “Em lại khóc hai phút.”

Ngụy Khải Ân bất đắc dĩ xoa xoa đầu tóc y lộn xộn, “Ừ.”

……

Nhan Trạch thu dọn tốt, đứng trước cửa phòng Ngụy Khải Ân, mới nhẹ nhàng gõ cửa. Ngụy Khải Ân như đang đợi y, không đợi y gõ lần thứ hai liền mở, nghiêng người để Nhan Trạch vào phòng.

“Vào đi.”

Đây là lần đầu tiên tới Nhan Trạch phòng hắn, Ngụy Khải Ân ở bên ngoài lâu, nghĩ đến đồ vật trong phòng hẳn là cũng không bao nhiêu. Y tùy ý nhìn xung quanh vài cái, ánh mắt chú ý một cái hộp đóng gói tinh mỹ trên tủ đầu giường, y chỉ chỉ.

“Là cái kia sao, thứ anh cho em?”

Ngụy Khải Ân gật gật đầu, “Mở ra nhìn xem.”

Nhan Trạch lấy hộp mở ra vừa thấy, cư nhiên là một kiện đồ, nói đúng ra là váy. Y xấu hổ nhìn về phía nam nhân.

“Anh lầm đi?”

Ngụy Khải Ân đi vào, ướm váy đen khoa tay múa chân trên người Nhan Trạch một chút.

“Không sai, em thử xem.”

Nhan Trạch nhíu mày đột nhiên linh quang chợt loé, “Anh muốn mang em đi tiệc tối hôm nay? Nhưng lão tiên sinh nói…”

Ngụy Khải Ân cúi đầu hôn miệng nhỏ lải nhải, chờ người trong ngực an tĩnh lại mới nói:

“Đừng nghe hắn nói cái gì, chỉ cần em mặc vào anh có thể mang em đi!”

Nhan Trạch bị nam nhân tự tin hoảng hôn mê mắt, mê mê hoặc hoặc gật đầu.

Từng viên cúc áo bong ra, lộ ra da thịt bị ánh mắt lửa nóng đâm vào. Nhan Trạch ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

“Anh, anh có thể tránh một chút sao?”

Ngụy Khải Ân không lùi ngược lại tới gần.

“Xấu hổ cái gì? Em còn chỗ nào anh không thấy qua.”

Y không còn lời gì để nói, đành phải mặt đỏ tai hồng cởϊ áσ sơmi.

“Từ từ, đây là cái gì?”

Nhan Trạch theo hắn ánh mắt hắn hướng ngực mình, “Nga, là bọc ngực.”

Ngụy Khải Ân có chút không thể tưởng tượng một vòng bọc ngực vây quanh phiến tuyết trắng kia.

“Đây là thứ em dùng để giấu vυ'?”

Hỏi trắng ra làm Nhan Trạch mạc danh ngượng ngùng, y rụt vai gật đầu.

Ngụy Khải Ân duỗi tay sờ lên, “Cởi thế nào, anh giúp em.”

Nhan Trạch nuốt nuốt nước miếng, bị bàn tay ấm áp sờ đến có chút tâm viên ý mã.

“Sau, phía sau có nút thắt.”

Ngụy Khải Ân để sát vào vừa thấy, phía sau quả nhiên có một loạt nút, hắn nắm nhẹ nhàng đẩy, bọc ngực chảy xuống, hai luồng vυ' no đủ nháy mắt nhảy ra. Vυ' non nớt nãi bị bọc ngực ép ra một vòng dấu đỏ rực. Hai tiểu nãi châu chỉ có thể đáng thương hề hề lóm vào. Ngụy Khải Ân theo dấu đỏ tươi vuốt ve, có chút đau lòng.

“Sau này đừng mang.”

Tao vυ' bị niết tê dại, Nhan Trạch khó khăn lắm mới từ xoang mũi phát ra trả lời mềm mại. Ngụy Khải Ân thở dài một hơi, cúi xuống ngậm lấy một viên đậu.

“Ô a……”

Nhan Trạch hừ nhẹ, còn chủ động ưỡn ngực uy hắn. Ngụy Khải Ân ngậm đầṳ ѵú dùng sức mυ'ŧ vào một phen, thẳng đến nhìn hai đầṳ ѵú bị hút đĩnh kiều sưng to mới vừa lòng gật đầu.

“Vẫn xinh đẹp như vậy, tiếp tục thay đi.”

Nhớ tới buổi sáng mặc vào qυầи ɭóŧ, Nhan Trạch thu hồi tay đặt ở dây quần, xoay người cầm lấy hộp váy, từ trên tròng xuống, rồi mới ở làn váy che khuất cởϊ qυầи.

Ngụy Khải Ân ánh mắt sáng lên, “Thật xinh đẹp!”

Cúi đầu nhìn nhìn mình, tự nhận là nam tính y vẫn cảm thấy có chút quái quái.

Ngụy Khải Ân đại khái đoán được suy nghĩ y, lôi kéo người đi đến trước tủ quần áo nhìn gương toàn thân.

“Không tin tự mình xem.”

Váy đen làm Nhan Trạch vốn trắng nõn như sáng lên, làn váy tới đầu gối vừa lúc lộ ra cẳng chân đường cong lưu sướиɠ bóng loáng không lông. Cổ áo chữ V còn có thể nhìn đến khe nhũ như ẩn như hiện. Hơn nữa thần thái Nhan Trạch vô tội, thật là sống mái mạc biện mỹ (vẻ đẹp không cần bàn cãi). Tuy thời vô pháp tiếp thu mình như thế, nhưng cũng không thể không thừa nhận thẩm mỹ của Ngụy Khải Ân, váy này đích xác thực thích hợp y.