Luyến Phụ

Chương 13: Yến hội

Đội ngũ ra ngoài giống lần trước, nhưng đích đến lần này là đại trạch Tiếu gia.

Tiếu Thiên ghé vào đùi Tiếu Long nghe hắn nói sự tình trước kia, thần sắc nhẹ nhàng như những người kể chuyện xưa, nhưng nội dung lại cùng nhẹ nhàng không quan hệ.

Chuyện xưa rất đơn giản. Con gái của lão đại hắc bang thích một tiểu tử. Hai người kết hôn sinh con, nhìn bình phàm lại hạnh phúc, nhưng người vợ lại phát hiện chồng mình chỉ là vì tài nguyên ba mình. Nàng trộm xem lịch sử trò chuyện chồng và tình nhân hắn mới biết. Được che chở từ nhỏ nàng đã gục ngã.

Lúc ấy Tiếu Long còn rất nhỏ cứ như vậy mất đi mẫu thân, hoặc còn có thể nói, cũng mất đi ba ba. Từ gia gia(ông) biết được chân tướng, Tiếu Long thu thập đồ vật theo gia gia đi rồi, để lại ba ba bị thủ hạ gia gia chặt gãy mấy cây xương sườn.

Lão nhân bi thương bởi vì ái nữ qua đời mà nằm trên giường không dậy nổi, cũng bởi vậy làm những thủ hạ không an phận ngo ngoe rục rịch. Lúc ấy Tiếu Long một bên đọc sách một bên vì những hỗn loạn vội đến sứt đầu mẻ trán.

Khi Tiếu Long học đại học, lão nhân tóc trắng xoá qua đời, trong lúc nhất thời hoàn cảnh Tiếu Long phi thường nguy hiểm, có một lần thiếu chút nữa qua thế giới bên kia. Lúc ấy Tô Phương Nhiên hỗ trợ hắn sống sót, cho nên đến nay như cũ thiếu Tô Phương Nhiên một ân tình.

Tiếu Thiên yên lặng nghe chuyện xưa, lúc Tiếu Long nói xong, nhịn không được hỏi: “Ba ba vì cái gì còn phải về?”

Tiếu Long xoa mũi Tiếu Thiên, cười: “Không nói cho con.”

Tiếu Thiên: “……”

Gần đây ba ba siêu hư.

Thời điểm hai người nói chuyện, đã tới đại trạch Tiếu gia. Đại trạch người đến người đi, ăn mặc sang trọng cả trai lẫn gái, các loại siêu xe dừng ngoài cửa lớn, thoạt nhìn thật náo nhiệt.

Tiếu Thiên xuống xe cùng Tiếu Long, thấy được gương mặt tinh xảo cùng tóc trắng hấp dẫn không ít tầm mắt. Tiếu Thiên ôm chặt cánh tay Tiếu Long, nửa thân thể đều rúc sau lưng Tiếu Long, người khác thoạt nhìn vào là thiếu niên thẹn thùng.

“Ca ca!”

Một âm thanh vui sướиɠ vang lên, trước người Tiếu Long nhiều thêm một thiếu niên. Dáng người gầy yếu, không cao, tóc ngắn thường thấy ở tuổi thiếu niên, biểu tình trên mặt thập phần ngoan ngoãn, thậm chí còn mang theo một tia lấy lòng.

Thiếu niên như quen thuộc kéo cánh tay bên kia Tiếu Long, thân mật dựa gần, âm thanh mềm mại: “Ca ca hảo muộn a, em chờ anh đã lâu.”

Hoắc Thanh Lục đứng sau thấy tình cảnh như vậy, hoảng sợ nhìn về phía Tiếu Thiên, giật nhẹ tay áo Lưu Nhất Hàng, nhỏ giọng nói thầm: “Đêm nay sẽ không xuất hiện sự kiện gϊếŧ người?”

Lưu Nhất Hàng nhún nhún vai, nâng cằm chỉ chỉ Tiếu Long, lúc này Tiếu Long đã rút tay ra, còn lui ra phía sau bảo trì một đoạn khoảng cách.

“Có lão đại ở, sợ cái gì.”

Hoắc Thanh Lục nhìn thiếu niên kia bẹp miệng làm nũng với Tiếu Long, Tiếu Long khách sáo đáp lại, trường hợp như vậy cư nhiên không làm Tiếu Thiên hắc hóa, thật sự…… Quỷ dị.

Thiếu niên —— cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ Tiếu Long, Tiếu Lê Dương. Y như cũ lấy lòng cùng Tiếu Long trò chuyện, thuận tiện nhiệt tình tiếp đón bọn họ một đường đi vào yến hộ. Dọc đường đi còn cùng Hoắc Thanh Lục và Lưu Nhất Hàng chào hỏi, thoạt nhìn như quen thuộc lại ngoan ngoãn, nhưng giống như nhìn không thấy Tiếu Thiên, hoàn toàn không dời tầm mắt qua Tiếu Thiên, thậm chí một tiếng tiếp đón cũng không có.

Hoắc Thanh Lục đi theo phía sau Tiếu Long cùng Lưu Nhất Hàng nói nhỏ.

“Đánh cuộc ba ngày này hùng hài tử(đứa trẻ gấu, ý nói em hung dữ~) đối lão đại có ý tứ!”

“Đánh cuộc năm ngày, ta cảm thấy lão đại gặp xui xẻo.”

“…… Hình như cậu biết chuyện gì đó.”

“Ha ha, cậu đoán đi?”

“……”

Tiếu Thiên như nhìn không thấy thiếu niên cố tình bỏ qua mình, an tĩnh đi theo phía sau Tiếu Long. Không bạo khởi đánh người, không lấy ra nước thuốc, thậm chí biểu tình cũng không biến hoá, phảng phất thật sự chỉ là nhi tử ngoan ngoãn không rành thế sự, ôm chặt cánh tay theo đuôi Tiếu Long.

Hội trường thập phần náo nhiệt, liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là các loại người thượng lưu, bên trong phần lớn đều là người có uy danh. Một sinh nhật nho nhỏ có thể mời đến nhiều người nghiệp giới như vậy, có thể thấy lão Tiếu hiện giờ địa vị phi phàm.

Năm đó Tiếu phu nhân đời, Tiếu Long cùng gia gia bị bệnh sứt đầu mẻ trán đã lâu, lúc gia gia qua đời lại rối ren một phen, còn chút nữa đã gặp Diêm La Vương. Chờ an ổn, Tiếu Long gặp Tiếu Thiên. Lần đầu dưỡng nhi tử —— vẫn là vấn đề Tiếu Long lại không rành.

Trời xui đất khiến, Tiếu phụ lúc đó trừ bỏ bị đánh một trận cũng không chịu trả thù khác, ngược lại còn có thể hô mưa gọi gió, cưới tình nhân năm đó, sinh hạ một nhi tử.

Hiện tại, nhi tử này, hôm nay nói cười mang theo đám người Tiếu Long xuất hiện trước mặt mọi người. Hội trường lập tức nhiều âm thanh nói nhỏ hơn, không biết là ai có thể để Tiếu công tử tự mình mang lại đây, nhiều người cầm ly rượu che dấu tâm tư xem kịch vui, còn một bộ phận, là nhìn Tiếu Thiên.

Một thân tây trang làm Tiếu Thiên càng thêm tinh tế thon dài, một tay có thể ôm hết vòng eo. Chân dài thẳng tắp, tóc trắng dị thường mỹ lệ, hơn nữa gương mặt như thiên sứ, ở đây không ít người tâm tư lung lay.

“Tiếu thiếu gia,” một nam nhân trung niên nhịn không được hỏi, “Không giới thiệu một chút? Có thể để Tiếu thiếu gia tự mình tiếp đãi, nói vậy cũng là người bất phàm.”

Vị nam nhân trung niên kia một bên nói một bên ánh mắt không ngừng quét qua người Tiếu Thiên. Tiếu Lê Dương cười liếc mắt một cái, quay đầu cười ngọt ngào muốn lần nữa kéo cánh tay Tiếu Long, lại bị Tiếu Long tránh đi, tươi cười trên mặt có chút cứng lại, nhưng giả vờ không có việc gì đáp: “Đó là ca ca, ca ca tôi thích nhất.”

Hội trường ồ lên, sau đó lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Nam nhân trung niên nghe xong lại hỏi: “Vậy vài vị này…?”

Lúc này Tiếu Long ra tiếng, đơn giản giới thiệu Tiếu Thiên, Hoắc Thanh Lục và Lưu Nhất Hàng một chút. Mọi người kinh ngạc, Tiếu Long tuổi này đã có nhi tử lớn như vậy, lại còn xinh đẹp, tức khắc không ít người đi tới lôi kéo làm quen, phần lớn đều ở trên người Tiếu Thiên.

Tiếu Lê Dương bị bỏ qua tươi cười đầy mặt như cũ, liên tiếp muốn tới gần Tiếu Long, mỗi lần đều bị Tiếu Long tránh đi, tươi cười đều cứng lại không ít.

Nam nhân trung niên nhìn Tiếu Lê Dương cố ý bày ra mất mát cùng cường trang(dung mạo tỏ ra mạnh mẽ~) không có việc gì tươi cười, suy nghĩ một chút vẫn là tiếp tục cùng Tiếu Long lôi kéo làm quen. Tiếu Lê Dương điềm mỹ đáng yêu làm cho người ta thích, nhưng vẫn là Tiếu Thiên như thiên sứ thuần khiết mỹ lệ càng hấp dẫn tầm mắt. Nhìn khuôn mặt tinh xảo thiên chân vô tà, lại sẽ ở sóng mắt lưu chuyển lộ ra một chút tà khí câu nhân, dụ hoặc không ít người không tự giác che giấu hạ thân biến hóa.

Mọi người lôi kéo làm quen không bao lâu, yến hội chính thức bắt đầu. Tiếu Lê Dương từ đầu muốn đưa Tiếu Long lên bục, nhưng vẻ mặt Tiếu Long cho thấy chỉ là thuần túy người qua đường lại đây tham gia yến hội. Tiếu Lê Dương chỉ có thể từ bỏ, tự mình lên bục.

Tiếu Lê Dương đi lên không bao lâu Tiếu phụ ra tới, hai cha con đọc diễn văn trên bục, những người khác ở dưới nghe. Mắt Tiếu Long loạn chuyển, bộ dáng như tìm cái gì, Tiếu Thiên thấy, cọ cọ cánh tay Tiếu Long, hỏi: “Ba ba, sao vậy?”

Giọng nói thanh thúy lại mê người làm người chung quanh nhịn không được, Tiếu Long liếc mấy người kia vài lần, cúi đầu nhỏ giọng nói với Tiếu Thiên:

“Đợi lát nữa chúng ta chuồn đi, sau đó ba ba mang con đi một nơi.”

Bộ dáng Tiếu Long chuẩn bị nói bí mật cho mình làm Tiếu Thiên trong lòng cao hứng ôm eo Tiếu Long ai ai cọ cọ, như tiểu động vật làm nũng không ngừng, bộ dáng ngoan ngoãn lại làm nội tâm không ít người sói tru một trận.

Hoắc Thanh Lục tỏ vẻ các người đều là ngốc tử, hắn cảm thấy đêm nay đã đánh cuộc quá vội, đám người ngu xuẩn, tấm tắc, đều bị tiểu ác ma lừa, cũng không biết cánh thiên sứ cũng có thể nháy mắt biến đen sao?

Tiếu gia phụ tử đọc diễn văn xong, hội trường lại lại lần nữa náo nhiệt lên.

Hoắc Thanh Lục kéo Lưu Nhất Hàng chắn người cho Tiếu Long, hắn luôn cảm thấy nếu không chắn người đối Tiếu Thiên như hổ rình, không cần Tiếu Thiên phát đại chiêu, Tiếu Long đã động thủ.

Tiếu Long thấy Hoắc Thanh Lục biết điều như vậy, an tâm tìm cơ hội, thân hình cao lớn tìm kiếm đường chạy lấy người không dấu vết, kết quả xem nhẹ một đám người kề sát vào người hắn.

Tiếu Thiên nhìn chằm chằm những những nữ nhân cố tình tới gần Tiếu Long, nhỏ giọng đếm.

“Ba người, bốn người…… Tám……”

Hoắc Thanh Lục nghe được âm thanh đếm đếm, lưng đổ mồ hôi lạnh, ném đám nam nhân cho Lưu Nhất Hàng giải quyết, lắc mình đi chắn đám nữ nhân.

Nhưng chắn một đám lại một đám, ngăn không được một cái khác.

“Ca ca.”

Tiếu Lê Dương lại chạy đến bên người Tiếu Long, lần này không có ý đồ kéo tay Tiếu Long, chỉ bảo trì một khoảng cách, thoạt nhìn thân mật sẽ không làm Tiếu Long tránh đi.

Tiếu Long nhíu mày nhìn em trai trước mặt, hắn hoàn toàn không hiểu người này vì cái gì mặc cùng kiểu âu phục với hắn, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.

“Ca ca, chúng ta đi gặp ba ba được không?” Tiếu Lê Dương ngọt ngào nói, còn nghiêng đầu, bày ra bộ dáng đáng yêu, “Ba ba và em đều rất nhớ anh, ca ca, đi gặp ba ba đi ~”

Loại cố tình kéo dài âm cuối làm Tiếu Long sợ tới mức lui ra phía sau một bước, hắn cảm thấy trên người nổi da gà lên, cau mày: “Không đi, đừng nói như vậy, buồn nôn.”

Lởi nói trắng ra làm cả người Tiếu Lê Dương cứng đơ tại chỗ, bất quá không lâu lại bắt đầu giả vờ đáng yêu xin lỗi: “Thực xin lỗi ca ca, ca ca tha thứ em ~”

Lần này Lưu Nhất Hàng bình tĩnh nhất cũng muốn đánh người. Người này làm sao vậy, lại không phải không biết cố ý giả vờ như vậy làm chi?

Hơn nữa luận đáng yêu có thể so Tiểu Thiên sao? Nhìn mặt đã muốn ném đi!

Tiếu Lê Dương như không cảm nhận được không khí xấu hổ, còn ở lo kéo âm làm Tiếu Long đi theo gặp Tiếu phụ. Vẻ mặt Tiếu Long không kiên nhẫn, nhưng lại không muốn bị người này phát hiện ý đồ(chuồn đi~) của hắn, chỉ có thể chịu đựng tùy ý ứng phó.

Một đám người cùng Tiếu Thiên lôi kéo trò chuyện, nhưng Tiếu Thiên như cũ không nói một lời dính Tiếu Long. Lưu Nhất Hàng liên tiếp kéo tay áo cậu ý bảo làm lơ, nhưng cậu diện vô biểu tình mặt không biết suy nghĩ cái gì.

Tiếu phụ xa xa nhìn Tiếu Lê Dương hận sắt không thành thép, tiểu nhi tử trừ bỏ gương mặt không có sở trường gì. Nguyên lai còn nghĩ dùng gương mặt đó câu đại nhi tử lại đây, kết quả không nghĩ tới bên người đại nhi tử càng có mỹ. Mỹ mạo kia, hắn thẳng nam cũng……

Đột nhiên, lưng Tiếu phụ lạnh một trận, kinh hách nhìn quanh, không phát hiện dị thường, nhưng trực giác làm hắn không dám tiếp tục nhìn phía Tiếu Long.

Tiếu Thiên chớp chớp mắt, đem tầm mắt quay lại phía trước, nhìn Tiếu Lê Dương còn làm nũng với Tiếu Long, khẽ mở môi, nói: “Cậu là người thứ nhất.”

Tiếu Lê Dương ngây ngốc, thứ nhất? Người thứ nhất là ý gì?

Tiếu Thiên không để ý tới tên ngốc Tiếu Lê Dương, ngẩng đầu nói với Tiếu Long: “Ba ba, con mệt mỏi.”

“Ân? Ba mang con đi nghỉ ngơi.” Tiếu Long trả lời, quay đầu nói với Tiếu Lê Dương:

“Ngượng ngùng, nhi tử tôi mệt mỏi, ở đây hẳn có phòng nghỉ đi? Tôi mang y đi nghỉ ngơi.”

Nói xong liền ôm vai Tiếu Thiên nhấc chân rời khỏi, hoàn toàn không chờ Tiếu Lê Dương trả lời, xoay người phía trước ý bảo Hoắc Thanh Lục và Lưu Nhất Hàng ứng biến. Chờ Tiếu Lê Dương phản ứng lại, Tiếu Long và Tiếu Thiên đã không thấy thân ảnh, muốn đuổi theo lại bị Hoắc Thanh Lục chắn, tức giận đến vẻ mặt đáng yêu đều lười bảo trì.

Nhờ lý do của Tiếu Thiên, Tiếu Long thành công chuồn ra ngoài. Tiếu Thiên ngoan ngoãn theo sau, lúc Tiếu Long không chú ý, từ tay áo rút ra mấy ống thật nhỏ, mở nắp quăng một đường.

“Tìm được rồi, bên này.”

Một đường quẹo trái rẻ phải, Tiếu Long mang theo Tiếu Thiên đi vào nơi người hầu ở, lúc này phần lớn cũng không có ai, nhưng còn có một phòng sáng đèn.