Luyến Phụ

Chương 2: Quái vật

Côn ŧᏂịŧ Tiếu Long vừa thô vừa dài, mỗi lần cương cứng gân xanh sẽ bạo trướng. Lúc cắm vào nhục đạo, gân xanh nhô lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhục bích, không ngừng xoa nhục bích mẫn cảm, nhục huyệt run rẩy lại phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.

Đâm vào rút ra chừng trăm cái, Tiếu Thiên đã chịu không nổi, cả người nằm nhoài lên người Tiếu Long, mặc nhục cụ cực đại ra ra vào vào. Hai huyệt trước sau liên tục truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm Tiếu Thiên tê dại tao mềm. Địa phương ướt dầm dề, mỗi một lần đâm chọc mang ra lượng lớn dịch nhầy, nếu lúc này cúi đầu ngửi, hẳn là khí vị da^ʍ mĩ.

Tiếu Thiên sướиɠ đến hai mắt vô thần, đầu dựa vào cổ Tiếu Long, thân thể theo động tác thao lộng đong đưa. Miệng hơi mở, đầu lưỡi vươn ra, Tiếu Long cúi đầu ngậm lấy, không ngừng mυ'ŧ vào.

Đầu lưỡi Tiếu Thiên ướt non mềm hoạt, Tiếu Long ngậm lấy liền không buông ra, không ngừng dùng đầu lưỡi mình chơi đùa, lúc khảy, lúc khẽ cắn. Chờ thỏa mãn, buông đầu lưỡi ra còn không quên mυ'ŧ đôi môi kiều nộn.

Lấy gối đầu, Tiếu Long buông Tiếu Thiên trong lòng ngực, cho cậu nằm lên, lại lấy một cái cao một chút, kê eo Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên cúi đầu liền thấy được cự căn Tiếu Long tràn đầy nhét ở nhục huyệt mình, sau đó, cự căn bị rút ra, để qυყ đầυ căng nhục huyệt.

Mặc dù đã bị gậy thịt này yêu thương vô số lần, Tiếu Thiên cảm thấy vô luận nhìn bao nhiêu lần, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ thật sự quá thô quá lớn, qυყ đầυ như trứng gà, thân gậy thô như cánh tay trẻ con, hơn nữa chiều dài kinh người, ba ba là người Châu Á thật sao?

Tiếu Thiên nghĩ như vậy, lại nhìn phụ thân đem hai chân cậu mở lớn, tay đặt ở bắp đùi, nhục huyệt không bị che bại lộ trong tầm mắt hai người.

Tiếu Long cúi đầu hôn môi Tiếu Thiên, sau đó dùng sức một cái, nhục cụ thô dài hung hăng cắm vào hoa huyệt. Qυყ đầυ cực đại cọ qua vách tường trơn mềm, thẳng tắp đâm vào càng miệng tử ©υиɠ, tiến vào nơi mẫn cảm càng sâu.

Bị ba ba bất ngờ mãnh cắm cả người run lên, tử ©υиɠ bị cự bổng xâm nhập, dươиɠ ѵậŧ thô dài tiến vào thân thể tàn nhẫn đâm chọc, trái tim như cũng bị đâm vào.

Mãnh liệt một chút làm hoa huyệt không chịu nổi, từ từ phun ra một cổ lại một cổ mật thủy, thuận tiện để Tiếu Long thao lộng.

Đại dươиɠ ѵậŧ lại bị rút ra, để lại qυყ đầυ chống hoa huyệt không, sau đó lại lần nữa dùng sức hung hăng cắm vào vách tường, đâm cửa tử ©υиɠ mở ra, tiến vào càng sâu bên trong tử ©υиɠ.

Tuần hoàn thao cắm như vậy, Tiếu Long như máy đóng cọc nhanh chóng ở hoa huyệt kiều nộn da^ʍ ngược. Hoa môi bị ma sát sung huyết sưng đại, bại lộ thịt đậu bị ngạnh mao(lông cứng) dươиɠ ѵậŧ bên cạnh theo động tác đâm vào rút ra chọc tới.

Tiếu Thiên bị thao tứ chi đại mở, nằm trên trên giường tùy ý Tiếu Long dùng cự căn ở hạ thân cậu phóng thích du͙© vọиɠ. Thân thể phối hợp, làm đại dươиɠ ѵậŧ càng thâm nhập tiếp xúc chỗ sâu trong thân thể.

Gối đầu trêm eo đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt, nhưng nhiều hơn dâʍ ŧᏂủy̠ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ chỗ giao hợp chảy ra. Cự căn mỗi lần rút ra, mang theo lượng lớn tao thủy tràn ngập khí vị da^ʍ mĩ. Hạ thân hai người lầy lội bất kham, nơi nơi đều là mật nước ướt hoạt.

Hai viên đầṳ ѵú trước ngực đong đưa theo thao lộng, mang ra một cổ nhũ sóng. Ánh mắt Tiếu Long tối sầm lại, cúi đầu ngậm một đầṳ ѵú, một bên đưa eo đâm nhục huyệt, một bên hút đầṳ ѵú vào miệng, sau đó dùng răng khẽ cắn khẽ kéo, nhả ra. Liên tục vài lần, đầṳ ѵú vốn đầy đặn bị chơi đến sưng to gấp hai, đáng thương hề hề bị che kín bằng dấu hôn, bị nước bọt thấm thủy quang tỏa sáng.

Đầṳ ѵú bên kia cũng làm như thế, Tiếu Long vừa lòng nhìn hai núʍ ѵú phì nộn hơi hơi phồng lên, hạ thân tăng thêm lực độ trừu sáp.

“Tiểu Thiên của ba, tiểu bảo bối của ba, Tiểu Thiên sứ của ba.”

Tiếu Long hôn mặt Tiếu Thiên, hắn sắp xuất tinh.

Eo dùng sức, nguyên cây gậy thịt đâm vào hoa huyệt, không chừa ra bên ngoài một chút. Qυყ đầυ phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lấp đầy tử ©υиɠ. Tiếu Thiên giật mình, nhục huyệt cao trào phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠. Cúc huyệt phía sau cũng không chịu thua chảy ra mật dịch. Tiểu Nhục Bổng phía trước cũng phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, văng một chút lên bụng nhỏ.

Tiếu Thiên xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.

“Hảo vui vẻ, trong bụng lại tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ ba ba.”

Tiếu Long cười, không ngừng hôn mặt Tiếu Thiên.

Phục hồi tinh thần lại Tiếu Long phát hiện chính mình đã đem thiên sứ tránh trong bóng tối ôm ra, thiên sứ rúc trong ngực Tiếu Long, một tay nắm chặt sơmi, nghi hoặc nhìn hắn.

Tiếu Long ôm chặt thiên sứ trong lòng, đi đến sô ngồi xuống, để thiên sứ ngồi trên đùi.

“Ân…… Con là nhi tử Đại Sơn?”

Tiếu Long có chút không biết mở miệng hỏi thế nào, nhưng có thể đại khái đoán được tiểu hài tử này là ai.

Đại Sơn —— chính là người bị vợ mình gϊếŧ, lúc trước đã từng nói qua với hắn, có một nhi tử, là khi hắn làm nhiệm vụ vợ ở nhà sinh. Chờ hắn kết thúc nhiệm vụ trở về, hắn chưa thấy mặt nhi tử đã bị vợ nói không phải con của hắn, đó là quái vật, quái vật phải nhốt trong l*иg.

Lúc ấy Đại Sơn ngây ngốc, nhi tử thế nào biến thành quái vật, nhưng thấy vợ tê liệt gào thét, hắn cũng không dám hỏi, chỉ dám trộm chạy tới trên lầu hỏi người đỡ đẻ, kết quả nàng lúc ấy bị dọa không cẩn thận trượt chân đυ.ng vào đầu, cái gì cũng không nhớ rõ. Đại Sơn lại ngây ngốc.

Tiếu Long nghĩ một chút, phỏng chừng là vì tóc hài tử trắng nên cảm thấy là quái vật? Cúi đầu quan sát hài tử trong ngực —— một đầu tóc trắng ngắn, đuôi tóc so le không đều, phỏng chừng là tự cắt, tóc mái tán loạn che trán. Khuôn mặt hồn nhiên, tròng mắt đen nhánh trong suốt sáng trong, như ngôi sao trời đêm long lanh. Mũi cao thẳng nhỏ xinh, môi hồng nhuận kiều nộn, da thịt tái nhợt không có chút máu vì không thấy mặt trời.

Nhưng nhìn cùng quái vật không quan hệ.

Rõ ràng chính là thiên sứ hạ phàm, Tiếu Long âm thầm mắng nữ nhân  “Không có mắt thẩm mỹ”.

Tiểu hài tử không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, cả người đều rúc trong lòng Tiếu Long, tay gắt gao nắm áo sơmi, áo sơmi bị nắm ra một đống nếp nhăn.

Tiếu Long nhíu mày, hắn không có kinh nghiệm cùng hài tử giao tiếp.

“Tôi đây đổi câu hỏi, nữ nhân tóc dài kia là mẹ con?”

Tiểu hài tử gật gật đầu.

Quả nhiên, Tiếu Long biết mình đoán trúng.

“Ngô……”

Tiếu Long chần chờ nói: “Mẹ con, ách…… Vì nguyên nhân nào đó, không thể chăm sóc con.”

Tiểu hài tử nhìn chằm chằm Tiếu Long chốc lát, nhỏ giọng: “Nga.”

Cứ như vậy!?

Tiếu Long không biết làm thế nào, gãi gãi đầu, lại suy nghĩ một chút, cẩn thận:

“Nếu là con không ngại, về sau ta chăm sóc con, thế nào?”

Vừa dứt lời, tiểu hài tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiếu Long, mắt lập loè tinh quang.

“Vậy chú sẽ bỏ con trong rương sao?”

Âm thanh tiểu hài tử mềm mại, phi thường dễ nghe.

“Cái rương?”

“Mẹ nói con là quái vật, chỉ có thể ở trong rương, có khi là rương nhỏ, có khi là rương lớn.”

Tiếu Long nghĩ đến rương là cái gì, trong lòng một trận khó chịu, ôm chặt tiểu hài tử trong lòng.

“Sẽ không, ta sẽ không lại cho con ở trong rương, ta sẽ mang theo con đi bên ngoài.”

Tiếu Long nói, sau đó thấy tiểu hài tử cười, cười đến minh diễm động lòng người, làm hắn nhịn không được muốn đem toàn bộ thế giới đặt đến trước mặt cậu.

“Con nói cho chú bí mật của con.”

Tiểu hài tử bắt tay Tiếu Long, dẫn đường hắn hướng dưới hạ thân cậu, sau đó, Tiếu Long sờ đến mật hoa không thuộc về nam hài tử.