Ngô Phụ Kiều Quý (Ba Ta Chiều Chuộng)

Chương 6

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ngô a a…… Lại cắm vào tới…… Hảo…… Hảo đầy…… Không…… Không được…… Lại muốn cao trào…… A a…… Lại phun nước……”

Diệp Lương không ngừng nói da^ʍ từ lãng ngữ, nước bọt bởi vì động tác giương miệng không kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống, tích trên vai Diệp Dư Hàng. Côn ŧᏂịŧ bị cắn chặt, qυყ đầυ bị một cổ dâʍ ɖị©ɧ ấm áp phun, toàn bộ hành thân đều ngâm mình ở tao huyệt ướŧ áŧ. Diệp Dư Hàng một khống chế không được, thế nhưng đem con cháu nóng bỏng toàn bộ bắn vào.

“Ba!”

Âm thanh gậy thịt rút ra phát ra trong văn phòng an tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai, Diệp Lương xấu hổ mặt đỏ lên, hắn thế nhưng ở nơi chính mình công tác bị nam nhân phun nước bắn tinh, hơn nữa bên ngoài còn có thủ hạ mình.

Văn phòng? Văn phòng!

Diệp Lương đột nhiên ngồi dậy, vừa rồi bị làm quên mất, thế nhưng đã quên hắn là ở trong văn phòng bị thao, trọng điểm là…… Cửa, tựa hồ không đóng!

Diệp Lương nghĩ lại mà sợ, nếu bị người nhìn đến, kia hắn một đời anh minh đã có thể huỷ hoại, hơn nữa, hắn nhìn nhìn Diệp Dư Hàng, A Hàng cả đời cũng sẽ bị hắn làm hỏng.

“A Hàng, cửa có phải không khóa hay không?”

Diệp Dư Hàng hôn môi hắn, thanh âm gợi cảm vang lên bên tai hắn.

“Đúng vậy. Tùy thời có người tiến vào, có phải thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?”

Không biết vì cái gì, Diệp Lương từ trong đó nghe ra ý vị vui sướиɠ khi người gặp họa, cau mày đẩy hắn, ra lệnh, “Mau đi đóng cửa.”

“Hảo.”

Diệp Dư Hàng ngoài miệng đáp ứng thống khoái, lại không có một chút hành động, Diệp Lương muốn tự mình đi khóa cửa lại bị một phen giữ chặt.

“Đừng nháo, ta đi khóa cửa.”

Diệp Dư Hàng dù bận vẫn ung dung lắc lắc đầu, tiếp tục ở hắn trên người đốt lửa. Vừa rồi một hồi tính ái Diệp Dư Hàng cũng không an ủi cho đầṳ ѵú, hiện tại phải bồi thường.

Kéo đầṳ ѵú ngạnh ngạnh dùng sức lại buông ra, qua lại vài lần, đầṳ ѵú phấn nộn có chút sưng đỏ, Diệp Lương ăn đau kêu ra tiếng. Diệp Dư Hàng đem đầṳ ѵú cuốn vào môi lưỡi, dùng đầu lưỡi đánh vòng, mãnh lực một hút, hàm răng gặm cắn đầṳ ѵú, nhẹ nhàng lôi kéo.

Diệp Lương vẫn luôn nghĩ cửa không có đóng, vô pháp nhập tâm, Diệp Dư Hàng có chút bất mãn, ở thời điểm Diệp Lương lại một lần quay đầu trông cửa từng chút đem đại bảo bối mình đi vào.

Diệp Lương bị cắm trở tay không kịp, thân thể mẫn cảm tê tê dại dại như có dòng điện chạy qua. Hoa huyệt vẫn luôn co rút không ngừng, dươиɠ ѵậŧ bị hút thiếu chút nữa bắn ra.

Cảm thấy chính mình vừa rồi thế nhưng bị kẹp đến thiếu chút nữa bắn ra quá mất mặt, Diệp Dư Hàng tức giận tách ra hai chân Diệp Lương, đại khai đại hợp thao lên. Bên trong còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy hắn bắn vào, hơn nữa tao hóa không ngừng ra nước. Bên trong tiểu huyệt như lũ lụt, tiếng nước phụt phụt vang không ngừng.

“Ngươi quả thực tao về đến nhà, như vậy có thể ra nước, về sau ta khát dứt khoát liền uống nước ngươi đi?”

“A a…… Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ…… Lại làm tới rồi……”

“Nói, có để uống?”

Diệp Dư Hàng dừng lại động tác trừu cắm, thấy người này chỉ lo chính mình thoải mái không trả lời hắn, uy hϊếp nói:

“Không nói liền không làm ngươi.”

Tao huyệt hàm chứa một cây đại nhục bổng, lại còn không bằng không chứa, động tác kịch liệt đột nhiên ngừng lại, tao huyệt giống như bị mấy ngàn con kiến cắn ngứa đến không được.

“Làm…… Làm…… Tao huyệt chảy thật nhiều nước…… Đều cho lão công uống…… A a a…… Quá sung sướиɠ…… Đại dươиɠ ѵậŧ…… Thật là lợi hại……”

“Chậc chậc, tao hóa!”

Đem Diệp Lương từ trên bàn ôm xuống dưới đưa lưng về chính mình, nâng một chân hắn lên đặt ở khuỷu tay, mới một lần nữa cắm nhục côn vào.

Một chân làm cả người chống đỡ khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm, tư thế này lại đối diện cửa, sự tình bị thao đến đã quên lại nghĩ tới. Diệp Lương khẩn trương nhìn chằm chằm cửa, sợ có người đột nhiên đẩy vào, bắt lấy tay Diệp Dư Hàng, khẩn cầu:

“A Hàng, đem cửa đóng lại được không…… Ba ba cầu ngươi……”

Liếc liếc mắt cửa một cái, Diệp Dư Hàng quỷ dị cười, “Hảo a.”

Buông nâng chân, ôm eo người này, Diệp Lương đang buồn bực thế nào đơn giản như vậy liền đồng ý a, hắn đã bị phía sau đỉnh thân thể về phía trước đi, may mắn bị giữ chặt, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe được Diệp Dư Hàng nói:

“Đi a, không phải muốn đóng cửa sao?” Hông giật giật.

Diệp Lương khϊếp sợ nhìn hắn, “Cứ như vậy…… Đi?”

“Bằng không thế nào?”

Diệp Dư Hàng ác liệt cười, không cho hắn thời gian cò kè mặc cả, một bên cắm tiểu huyệt một bên đẩy người đi. Mông đυ.ng vào bụng Diệp Dư Hàng phát ra âm thanh va chạm làm Diệp Lương không dám đi đến trước cửa. Kɧoáı ©ảʍ khẩn trương hơn nữa làm Diệp Lương đi không được vài bước liền chịu không nổi, Diệp Dư Hàng còn cố tình nắm tiểu kê kê hắn cọ xát qυყ đầυ.

“A Hàng…… Lão công…… Đừng lộng…… Muốn bắn…… Ô ô……”

Diệp Dư Hàng đè kín qυყ đầυ hắn, hắn không được bắn, Diệp Lương trướng phát đau, đánh cánh tay hắn, xin tha:

“Lão công…… Làm ta bắn…… Làm ta bắn…… Khó chịu……”

“Muốn bắn liền nhanh đem cửa đóng lại.”