Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Diệp Dư Hàng làm tao huyệt hắn hàm chứa côn ŧᏂịŧ trở mình, công đạo một tiếng, “Nằm hảo a.”
Phân thân thô đĩnh rời khỏi, chỉ dư qυყ đầυ ở huyệt khẩu, cảm giác nửa vời làm Diệp Lương thập phần bất mãn, lắc mông muốn nuốt vào cự vật làm hắn có được vô hạn kɧoáı ©ảʍ. Diệp Dư Hàng chế trụ hắn, thưởng thức bộ dáng hắn dục cầu bất mãn phóng tao, giật giật eo, dùng qυყ đầυ nhợt nhạt đâm thọc! Tiểu huyệt nước chảy róc rách.
Diệp Dư Hàng không đâm, liền cảm giác được tiểu huyệt co chặt khát cầu, “Muốn sao?”
“Muốn…… Ta muốn…… Lão công……. Mau dùng đại dươиɠ ѵậŧ làm ta a……”
Diệp Dư Hàng bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt đều đỏ, đâm sâu một cái, đại dươиɠ ѵậŧ liền toàn bộ đi vào, gân xanh bạo khởi gồ ghề bám vào mặt trên, cùng nhục bích mềm ấm cọ xát lẫn nhau, Diệp Lương lập tức thỏa mãn.
“A a a…… Phải bị đại dươиɠ ѵậŧ làm đã chết!”
Diệp Dư Hàng ôm hắn trở mình, chính mình nửa nằm trên đầu giường, vỗ vỗ mông hắn, “Tự mình động.”
Diệp Lương không thích tư thế này, tiến sâu không nói, còn đặc biệt mệt, ủy khuất nhìn hắn một cái. Diệp Dư Hàng không dao động, nam nhân trên người thỏa hiệp phập phồng lên. Tư thế này quả nhiên tiến rất sâu, từng chút từng chút đỉnh đến địa phương sâu nhất nhất hắn ngứa. Diệp Lương đong đưa eo, lại lần nữa rút ra côn ŧᏂịŧ lớn, tao huyệt cơ khát nuốt vào nguyên cây.
Diệp Dư Hàng nhìn chằm chằm ba ba thân ái của hắn, trên mặt toàn là mị sắc bị nam nhân thao làm, nửa giương miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếʍ liếʍ cánh môi vì lãng kêu mà khô. Lại nhìn xuống, hai viên đầṳ ѵú thẳng tắp, phảng phất hấp dẫn nam nhân đi hút, đi liếʍ, đi cắn.
Đại điểu màu đỏ tím ở tao huyệt ra ra vào vào, môi âʍ ɦộ bị làm không thể trở mình, chảy xuôi dâʍ ŧᏂủy̠ đem lông mao nhiễm sáng lấp lánh, như phản quang.
Diệp Lương mềm thân mình, ghé vào trên người Diệp Dư Hàng, mông còn lay động, hữu khí vô lực hướng Diệp Dư Hàng oán giận:
“A Hàng…… Ngươi động nhất động…… Bên trong…… Bên trong hảo ngứa a……”
“Ngươi không phải đang động sao?” Diệp Dư Hàng vỗ vỗ mông hắn.
“Không đủ…… Không đủ…… Muốn mạnh một chút…..”
Diệp Lương lấy lòng hôn cằm nam nhân, liếʍ liếʍ khóe miệng hắn.
“Kháo(Tương tự fuck)! Lão tử sớm hay muộn đều chết trên người ngươi!”
Diệp Lương không biết chính mình làm sao kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, đột nhiên như nổi điên đĩnh động eo, giống lên ngựa phi nhanh chọc vào rút ra.
Rất nhanh Diệp Lương liền cảm thấy chỗ sâu trong tiểu huyệt bắt đầu xuất hiện một cổ cảm giác khó có thể miêu tả, huyệt thịt cũng càng kẹp càng chặt. Diệp Dư Hàng biết hắn sắp cao trào, đâm càng ngày càng sâu, càng ngày càng mạnh.
“A a…… Không được…… Cắm đến hoa tâm…… A a a…… Lại muốn cao trào!”
Diệp Lương vô lực ôm cổ Diệp Dư Hàng, bụng nhỏ từng đợt run rẩy, thân mình cũng hơi hơi run rẩy. Diệp Dư Hàng lại không cho hắn bình tĩnh sau dư vị cao trào, như cũ trừu sáp như đóng cọc tiểu huyệt hắn vì cao trào không ngừng chặt lại.
“Ba ba, ta muốn bắn.” Diệp Dư Hàng bám vào tai Diệp Lương nói.
“Ngô a a…… A Hàng…… Bắn cho ta!”
Diệp Lương một bên ngồi dậy một bên đem bàn tay đến hạ thể vuốt ve nơi hai người kết hợp.
Diệp Dư Hàng gầm nhẹ một cái, nùng tinh tồn một ngày liền bắn cho ba ba dâʍ đãиɠ. Vốn dĩ đã bị cắm lại có cảm giác bị người nội bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun bên trong vách tường thế nhưng làm hắn như chết một hồi.
Một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ phun trên côn ŧᏂịŧ mình, Diệp Dư Hàng sẽ không biết sao?
Câu lấy lỗ tai Diệp Lương cười nói, “Ba ba, ngươi hảo dâʍ đãиɠ a.”
Suốt ba lần cao trào , Diệp Lương đã có chút thoát lực, nhưng hoa huyệt là bị thao thỏa mãn, hậu huyệt lại càng thêm ngứa. Diệp Dư Hàng ngồi dậy, nâng hai cánh tay Diệp Lương nhấc lên trên. Đại dươиɠ ѵậŧ từ tao huyệt rời khỏi, Diệp Lương nhìn chất lỏng trên cán mặt đỏ tai hồng. Không có đồ vật chặn, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ŧᏂủy̠ ào ào chảy xuống, Diệp Lương ưm một tiếng.
Thẳng đến tao huyệt rốt cuộc chảy không ra đồ vật, Diệp Dư Hàng mới thả hắn xuống dưới, Diệp Lương lập tức xụi lơ trên giường, nằm bò lười động một ngón tay.
Diệp Dư Hàng hôn hôn lỗ tai hắn, “Có mệt hay không?”
Diệp Lương rõ ràng đã mệt, thở dốc đều khó khăn, vẫn tìm đường chết nói chính mình không mệt.
Diệp Dư Hàng quỳ gối phía sau, ôm eo eo, đem hắn bày thành tư thế quỳ nằm. Mông trắng bóng đối mặt với chính mình, Diệp Dư Hàng nhịn không được mạnh mẽ vuốt ve, Diệp Lương lại bị sờ đến ra dâʍ ɖị©ɧ.
Mυ'ŧ mông ra mấy dấu vết, Diệp Lương thoải mái lay động mông.
“A a…… Thật thoải mái……”
Diệp Dư Hàng một ngụm cắn mặt trên, nhẹ nhàng nghiến răng, Diệp Lương nên là đau, lỗ nhỏ lại như có sở cảm rụt rụt.
Diệp Dư Hàng đem hai cánh đại mông gặm một cái, duy độc bỏ qua lỗ nhỏ ở giữa. Diệp Lương cảm thấy bên trong càng ngứa, ngứa vào xương, tay bắt lấy khăn trải giường, khống chế không được dẩu mông về phía sau.
“A Hàng…… Liếʍ liếʍ mặt sau……”
Diệp Dư Hàng dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ dấu vết trên mông bị chính mình mυ'ŧ ra, hỏi:
“Nơi nào mặt sau?”
Diệp Lương thật sự khó có thể mở miệng, cùng nhi tử làm loại sự tình này đã làm hắn cảm thấy thực xin lỗi nhi tử, nhi tử lại luôn thích bức chính mình nói da^ʍ từ lãng ngữ, da mặt hắn nào có dày như vậy.
Thấy hắn không nói lời nào, Diệp Dư Hàng hướng về hậu huyệt thổi một ngụm nhiệt khí. Hô hấp phun ở mặt trên, Diệp Lương cảm giác nơi đó bị người nhìn chăm chú, có chút thấy thẹn, nhịn không được muốn thẳng eo, Diệp Dư Hàng đè lại hắn, đầu lưỡi câu nếp uốn hậu huyệt một chút, nhẹ nhàng mυ'ŧ mυ'ŧ.
Oanh!
Mặt Diệp Lương nháy mắt bị ửng đỏ bao trùm, xấu hổ, lại không thể tránh khỏi sinh ra kɧoáı ©ảʍ. Hắn lập tức mềm eo, cánh tay vô lực chống đỡ, thân trên mềm mại ghé vào trên giường, mông dẩu càng cao.
Mặc kệ nó! Hắn nghĩ như vậy.
“Thí mắt…… Liếʍ thí mắt ta…… A Hàng…… Hảo thích!” (thí mắt = lỗ hậu)
Diệp Dư Hàng cười một cái:
“Nhưng tay ta mệt mỏi, mở ra đại mông ngươi bất động.”
Nói xong còn dùng lực nhéo hai cái.
Lời này vừa nghe chính là giả, cố tình thần trí Diệp Lương hiện tại không rõ ràng lắm, thật cho rằng tay hắn không còn sức, vội hoảng cố sức duỗi tay đến mặt sau, tự mình nhéo mở mông ra, lộ ra tiểu cúc hoa co rụt.
“Ta…… Ta mở ra…… A Hàng…… A Hàng lại liếʍ liếʍ ta……”
Ánh mắt Diệp Dư Hàng bỗng dưng thâm thúy, cúi người cúi đầu hôn lấy, thử đem đầu lưỡi chen vào, nhợt nhạt đâm chọc. Hai tay vuốt ve đùi Diệp Lương, lại dần dần chuyển qua cẳng chân, bàn tay mang vết chai hơi mỏng cọ xát làn da hắn, song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Diệp Lương thoải mái ngón chân đều cuộn tròn lên.
Hậu huyệt đã đủ mềm xốp, đầu lưỡi ở bên trong không ngừng xoay tròn quấy loạn.
“Ngươi muốn đem đầu lưỡi ta bấm gãy sao?”
“Ha ha ~”
Diệp Lương không biết làm sao bị những lời này chọc cười, Diệp Dư Hàng đen mặt véo mềm thịt hắn bên hông hắn một phen. Diệp Lương đánh bay tay hắn, cố ý chặt lại hậu huyệt đang được đầu lưỡi của hắn vói vào.