Thiếu Niên Cố Chấp Giả Vờ Ngoan Ngoãn Lừa Dối Tôi

Chương 38: Bị thương

Editor: Esther

Bệnh của Phó Vọng, kỳ thật Giản Lan ít nhiều cũng đã có chút nhận ra.

Rốt cuộc cô nhìn qua các cặp đôi khác, căn bản không giống như vậy.

Nhưng cô theo bản năng muốn trốn tránh ý nghĩ này, vẫn luôn nhắc nhở chính mình, em trai nhỏ chỉ là tương đối dính người mà thôi, cậu không có vấn đề gì.

Cô cũng không biết chính mình vì sao lại tự lừa gạt bản thân như vậy.

Có thể là vì đau lòng chăng.

Hôm nay quay phim có một cảnh quay rất nguy hiểm, Giản Lan mặc sườn xám, lăn từ bậc thang xuống.

Nếu là mùa đông ăn mặc như vậy còn chưa tính, đây là cố tình diễn bối cảnh mùa hè, muốn mặc áo khoác cũng không thể.

Đạo diễn ý tứ muốn dùng thế thân, nhưng Giản Lan không nghĩ như vậy.

“Giang đạo, tôi tự mình diễn.”

Cảnh quay này rất quan trọng, nửa đường đổi thế thân sẽ làm mất đi mạch cảm xúc, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả bộ phim.

“Lỡ như cô bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

“Mấy ngày sau tôi không có cảnh quay, dưỡng thương một chút là tốt rồi, sẽ không làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim.”

Giản Lan kiên trì muốn tự mình quay phân cảnh đó, đạo diễn cuối cùng cũng đồng ý.

Vũ hội náo nhiệt, cô đóng vai tiểu thư nhà quyền quý, ở trong góc uống rượu một mình.

Bạn bè mang theo vài người lại đây cùng cô trò chuyện, sau đó không biết là ai nhắc tới Tần Tu Tề đóng vai quan quân.

Người ở đây, có một người là hôn thê của vị quan quân kia.

Vì thế Giản Lan sắm vai tiểu thư nhà quyền quý không hề phòng bị, bị người từ trên cầu thang đẩy xuống.

Mặc dù cầu thang có độ dốc khá thấp, phía trên trải thảm dày, nhưng thời điểm Giản Lan lăn từ phía trên xuống, vẫn như cũ cảm nhận được cơn đau xuyên tim.

“Cắt___ có chút lỗi nhỏ, biểu cảm của Hoàng Tư Vũ lúc đẩy người không đúng, động tác cũng không cần cẩn thận như vậy, tàn nhẫn một chút, làm lại lần nữa.”

Giản Lan không một câu oán giận, nghiêm túc quay lại cảnh này.

Không biết ai chụp được cảnh hậu trường, đem bán cho tài khoản truyền thông.

# Giản Lan chuyên nghiệp # Đề tài này lần nữa lên hot search.

[ Trời ơi, thật sự bị đánh từ cầu thang lăn xuống ư, thật tàn nhẫn.]

[ Nhìn dáng vẻ còn phải quay rất nhiều lần, ngã muốn đem xương cốt ngã gãy, ô ô Lan Bảo như thế nào lại thành thực như vậy.]

[ Nghe nói cảnh quay này khá quan trọng, cho nên Giản Lan không muốn dùng thế thân, một hai phải tự mình diễn.]

[ Đạo diễn Giang thật không có tâm! Cảnh quay nguy hiểm như vậy lại để Giản Lan tự mình diễn.]

Đàm Tiêu nhìn hot search này, click mở khung chat với Giản Lan, gửi đến tin nhắn hỏi thăm.

Phó Vọng thấy được.

Anh lập tức gọi cho Giang đạo diễn, “Vì sao không dùng thế thân?”

Lúc trước xem qua kịch bản, lúc ấy cùng Giang đạo nhấn mạnh qua, cảnh quay nguy hiểm nhất định không thể để Giản Lan tự mình quay, phải để diễn viên chuyên nghiệp quay thế thân.

“Giản Lan kiên trì muốn tự mình đóng, tôi cũng không có biện pháp.”

“Cô ấy có bị thương không?”

“Bị thương ngoài da.”

Cắt đứt điện thoại, Phó Vọng tâm liền lạnh, hội nghị vừa mới kết thúc, vội vàng chạy tới khách sạn.

“Chị bị thương?” Vừa thấy Giản Lan, Phó Vọng liền vội vàng hỏi, trong mắt tràn ngập khẩn trương.

Trên đầu Giản Lan dán băng dán, nhìn anh, “Bị thương nhẹ thôi, không có việc gì.”

Phó Vọng vào nhà đóng cửa lại, không đợi cô giãi bày, liền xốc quần áo cô lên, cẩn thận kiểm tra.

Giản Lan nhanh chóng đè lại tay anh, da mặt nóng lên, hạ giọng: “Trong phòng có người.”

Phó Vọng lúc này mới phát hiện, trong phòng còn có Tần Tu Tề.

Hắn cầm ly nước, đang chuẩn bị uống, nhìn đến Phó Vọng, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

“Nha, là trợ lý nhỏ của cô à?” Hắn cười trêu ghẹo.

Giản Lan không xác định một màn vừa rồi có bị Tần Tu Tề nhìn thấy hay không?

“Ừm, cậu ấy vừa lúc có việc ở bên này.” Cô có chút khẩn trương, cùng Phó Vọng kéo giãn khoảng cách nhất định.

Phó Vọng trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Giản Lan, lại nhìn Tần Tu Tề ở phía sau cô.

“Vậy cô dưỡng thương thật tốt đi, hôm khác tôi lại đến tìm cô.”

Tần Tu Tề nói xong, từ trên sô pha đứng lên đi ra ngoài.

Thời điểm đi qua Phó Vọng, hắn vỗ vỗ bả vai anh, lại hướng Giản Lan nói, “Trợ lý nhỏ này của cô không tồi, chi bằng chúng ta đổi trợ lý?”

“Không cần, tôi chỉ quen có cậu ấy.” Giản Lan không chút do dự cự tuyệt.

Tần Tu Tề ý vị thâm trường liếc nhìn Phó Vọng một cái, mở cửa rời đi.

Hắn vừa đi, Phó Vọng liền lập tức hỏi: “Chị thật sự không sao chứ? Em muốn nhìn xem.”

Giản Lan ngăn tay anh lại.

Cô buồn cười nói, “Em muốn kiểm tra, hay là muốn dở thói lưu manh với chị?”

Phó Vọng biểu tình có chút thương tâm, mặt mày hơi ủ rũ, “Chị, em không phải loại người như vậy.”

“Được rồi, chị nói đùa, thật sự không sao cả, không tin em xem.”

Giản Lan đôi tay giao nhau vén áo lên, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn, lại nhanh chóng buông xuống.

Tuy rằng chỉ lộ ra mấy giây, nhưng cũng đủ để Phó Vọng thấy rõ thứ cần thấy.

Trắng nõn non mịn, một tay có thể ôm hết.

Phảng phất chỉ cần anh hơi dùng lực một chút, liền có thể cắt đứt eo cô.

Phó Vọng vốn dĩ du͙© vọиɠ ẩn giấu trong người, trong nháy mắt thấy một màn này, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng mơ hồ.

Nghĩ muốn bóp eo cô, hung hăng đâm cô.

Ánh mắt của anh nóng lên, toàn thân máu dồn lên não, lỗ tai nháy mắt liền hồng.

Giản Lan nhìn thấy yết hầu anh lên xuống liên tục, có chút hối hận động tác vừa nãy của bản thân.

Biết rõ anh không thể trêu chọc, còn cố ý cho anh xem.

“Em trước ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Giản Lan xấu hổ xoay người.

“Chị à.”

Phó Vọng đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng, thanh âm khàn khàn, phảng phất cực lực nhẫn nhịn điều gì đó.

L*иg ngực anh dán chặt lên lưng cô, trong nháy mắt Giản Lan bị nhiệt độ cơ thể của anh làm cho hoảng sợ.

Cô vỗ vỗ tay anh, “Em bình tĩnh một chút, chị sai rồi.”

Quả nhiên không nên trêu chọc định lực của người trẻ tuổi.

Phó Vọng đáng thương hề hề mà buông cô ra, đuôi mắt hồng đến lợi hại.

Giản Lan đi đến trên sô pha ngồi xuống.

“Chị gần đây khá rảnh, nếu không cùng em đi họp nhé? Nhưng mà chị có thể đi được không?”

“Có thể đi.”

Rất nhiều người đều sẽ mang người nhà của mình đi cùng.

“Vậy thì chị đi cùng em.” Dù sao ở đây cô cũng không cần phải làm cái gì.

Phó Vọng ở bên người cô ngồi xuống, nắm tay trái của cô.

“Nhưng đi cùng phải là người nhà của em.” Thời điểm nói ra câu này, lỗ tai anh nóng lên, ngượng ngùng nhìn biểu cảm của cô.