Nhân Lộ Thành Thần

Chương 227: Ba cái áo

Ngay lúc Lâm Vũ còn đang bi thương khóc dòng hết nước mắt vì bị loli Đại Quả Quả lừa gạt đến trắng tay. Âm thanh của cẩu hệ thống sau lâu ngày không gặp một lần nữa phát ra bên tai hắn, đầy vui vẻ nói.

“Đinh chúc mừng kí chủ thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác cứu tiểu loli một mạng. Hệ thống đặc biệt ban thưởng kí chủ một phần quà đặc biệt”

Lâm Vũ trong lòng không khỏi cảm thấy không ổn. Từ trên bầu trời ba chiếc yếm đào màu đỏ, màu tím, màu đen lần lượt rơi vào trong tay hắn. Lâm Vũ cầm lên một chiếc áo yếm màu đỏ không khỏi mộng bức, đây là của ai.

“CHẾT ĐIIIIII....TÊN Biếи ŧɦáiIII...”

“RẦM...”

Lâm Vũ lăn lộn trên mặt đất. Mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Nơi hắn vừa đứng đã biến thành một hố sâu dung nhan, mặt đất bị nung đỏ đến mức vỡ tung vì nhiệt độ.

Lâm Vũ ngẩng đầu nhịn không được nuốt một ngụm khí lạnh, Hỏa Vũ Thiên Linh cả người đang bốc hỏa dữ dội, hai mắt lạnh lùng, đầy sát khí nhìn hắn.

Cùng lúc đó, tại một nơi không xa, trên một tòa lầu cao. Ba vị tuyệt sắc giai nhân đang đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Lâm Vũ. Bốn người nàng vốn tới nơi này tham gia bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, chợt Hỏa Vũ Thiên Linh như nổi giận, cả người bốc hỏa lao tới tấn công Lâm Vũ một cách điên cuồng. Lưu Ly Lan Linh nhìn thấy Lâm Vũ không khỏi mỉn cười gian xảo, đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Âm Dương thánh nữ hài hước nói.

“Chúng ta chơi một trò chơi cá cược đi. Các ngươi thử đoán xem tên nam nhân khuôn mặt ngây ngốc kia sẽ bị Hỏa Vũ Thiên Linh đánh bại trong vòng mấy chiêu”

Âm Dương thánh nữ không khỏi liếʍ môi, đôi mắt âm dương không khỏi nhìn về phía Lâm Vũ. Đôi mắt âm dương của nàng vô cùng đáng sợ, có thể nhìn thấy tất cả điểm yếu của kẻ khác, có thể ngay lập tức sao chép tất cả võ kỹ công pháp nàng nhìn thấy một cách hoàn hảo. Sau khi đã nhìn thấy điểm yếu của Lâm Vũ. Âm Dương thánh nữ không khỏi liếʍ môi, mỉn cười đầy tự tin nói.

“Tên đó một chiêu cũng không trụ được”

Lưu Ly Lan Linh mỉn cười, quay ra nhìn Thiên Tâm Thánh Nữ nói.

“Vậy còn ngươi, ngươi thử nói xem...”

Cơ Thiên Tâm nhíu mày, nàng có thể vận dụng khả năng thôi diễn, tiên tri, tính toán của nàng tính ra kết quả trận đấu. Nhưng ý trời không thể tùy tiện tiết lộ, nàng cũng không muốn dùng năng lực của mình một cách lung tung, tùy ý. Nhưng đôi lúc dùng nó để giải trí cũng không sao. Cơ Thiên Tâm lập tức thôi diễn tính toán tương lai.

Hỏa Vũ Thiên Linh cả người bốc hỏa, linh lực bùng nổ lao vào tấn công Lâm Vũ.

“Rầm...”

Hỏa Vũ Thiên Linh bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất. Cơ Thiên Tâm nhíu mày, nàng tính sai rồi sao. Cơ Thiên Tâm lập tức tính toán, thôi diễn ra một tương lai khác.

Hỏa Vũ Thiên Linh lách mình, né tránh đòn tấn công của Lâm Vũ, sau đó lập tức phản công.

“Rầm...”

Hỏa Vũ Thiên Linh bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất.

Cơ Thiên Tâm mặt đầy dấu hỏi, lập tức sửa sai, thôi diễn, tính toán một tương lai khác.

Lâm Vũ còn chưa kịp tung ra một quyền, Hỏa Vũ Thiên Linh đã cúi người tránh né.

“Rầm...”

Hỏa Vũ Thiên Linh bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất.

Cơ Thiên Tâm không tin. Lập tức thôi diễn một tương lai khác. Hỏa Vũ Thiên Linh cả người bao trùm trong ngọn lửa đỏ rực, vận dụng tất cả linh lực hội tụ thành một bức tường lửa vô tận chắn trước mặt nàng, ngăn cản đòn tấn công của Lâm Vũ.

“Rầm...”

Bức tường lửa kinh khủng có thể thiêu cháy thế gian vạn vật như không khí nát vụn. Hỏa Vũ Thiên Linh bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất.

Cơ Thiên Tâm mặt đen lại, uất ức thôi diễn ra một tương lai khác.

Hỏa Vũ Thiên Linh hội tụ tất cả linh lực trong cơ thể, tung ra sát chiêu mạnh nhất của đời nàng, ngọc đá cùng tan với Lâm Vũ. Linh lực bùng nổ như sóng biển hủy diệt tất cả.

“Rầm...”

Hỏa Vũ Thiên Linh bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất.

Cơ Thiên Tâm mở mắt, ngừng thôi diễn tương lai, giả vờ lạnh nhạt, không quan tâm nói.

“Ta không có hướng thú tham gia những trò chơi vô bổ này”

Thật ra nếu nàng đoán sai kết quả trận đấu, chẳng phải sẽ làm mất mặt Thiên Cơ Điện sao. Nhưng Tiêu Dao Thánh Nữ bị một tên ngốc một quyền đánh bại, ai mà tin cho được. Đến chính nàng cũng không dám tin vào kết quả mình vừa tính ra.

Ba vị mỹ nữ nhịn không được cùng đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Lâm Vũ. Tò mò xem Lâm Vũ có thể kiên trì được bao lâu.

Hỏa Vũ Thiên Linh nắm chặt thanh trường thương đang bốc lửa trên tay, không do dự lao tới lần nữa tấn công Lâm Vũ.

“Chết đi, tên biếи ŧɦái...”

Lâm Vũ nhìn Hỏa Vũ Thiên Linh cả người bốc hỏa, hai mắt lạnh lùng cầm thanh trường thương rực cháy đang lao tới như vũ bão, không do dự một mặt ung dung bình tĩnh, quay đầu bỏ chạy một cách chuyên nghiệp.

“Đứng lại, tên biếи ŧɦái....”

“Rầm...”

Từng ngọn lửa nóng rực như bom dội lên đầu Lâm Vũ từ con phố này qua con phố khác. Từ trên bầu trời cho đến dưới mặt đất. Lâm Vũ sợ hãi chạy ra khỏi cổng thành không khỏi quay đầu nhìn lại.

Sau lưng hắn, cả tòa thành đã sụp đổ. Lâm Vũ mồ hôi lạnh chạy dòng dòng nhìn Hỏa Vũ Thiên Linh như mãnh hổ đang liên tục đuổi theo sau lưng hắn.

“ĐỨNG LẠIIII...TÊN Biếи ŧɦái...”

“RẦMMM...”

Âm Dương thánh nữ nhìn xem tất cả không khỏi mỉn cười nói.

“Ây ra...Ta đoán sai rồi. Hắn bỏ chạy cũng giỏi đấy chứ. Động tác thật chuyên nghiệp”

Lưu Ly Lan Linh cũng không khỏi mỉn cười nói.

“Các ngươi có muốn đi theo xem kịch vui không...”

Ba vị tuyệt sắc giai nhân không khỏi gian xảo nhìn nhau mỉn cười.

“Ý kiến không tệ...”

Mặt trăng mọc rồi lặn, xuân qua thu lại tới. Lâm Vũ vẫn kiên trì chạy về phía trước. Hỏa Vũ Thiên Linh thì vẫn miệt mài đuổi theo sau. Âm Dương Thánh Nữ, Lưu Ly Lan Linh, Thiên Tâm thánh nữ vẫn tiếp tục theo sau hai người bọn họ. Lưu Ly Lan Linh hai mắt bơ phờ mệt mỏi nói.

“Các ngươi có cách gì để tên kia dừng lại không. Chạy mãi cũng chẳng có gì thú vị cả.”

Âm Dương Thánh Nữ nhìn Cơ Thiên Tâm nói.

“Ngươi thử đoán hướng đi của Lâm Vũ, ta sẽ nghĩ cách chặn hắn.”

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng chỉ tay về bãi cỏ phía trước, nhẹ nhàng nói.

“Vài giây nữa hắn sẽ đến vị trí kia”

Âm Dương thánh nữ mỉn cười. Vứt cục đá dưới chân Lâm Vũ.

“Rầm...”

Lâm Vũ trượt chân, ngã lăn đùng trên mặt đất. Lâm Vũ lấy tay ôm mũi nhìn Hỏa Vũ Thiên Linh đang mệt mỏi lao tới vội vàng hét lớn.

“Khoan, ta trả cho ngươi là được chứ gì, cầm lấy...”

Lâm Vũ ném chiếc yếm đỏ về phía Hỏa Vũ Thiên Linh. Chiếc áo lại dính chặt vào tay hắn. Lâm Vũ mộng bức, ném thêm vài lần nữa, chiếc áo vẫn dính chặt vào tay hắn. Lâm Vũ thử nhét chiếc áo vào túi trữ vật, chiếc áo liền biến mất. Lâm Vũ thử lấy ra, chiếc áo lại dính chặt lấy tay hắn. Lâm Vũ im lặng rồi. Chợt cây cỏ xung quanh Lâm Vũ cháy rụi. Nhiệt độ xung quanh hắn tăng lên một cách kinh khủng. Lâm Vũ sợ hãi ngẩng đầu. Hỏa Vũ Thiên Linh cả người bốc hỏa dữ dội, hai mắt phun lửa giận dữ nhìn hắn, gằn từng chữ giận dữ nói.

“Ngươi là đang chế diễu ta...”

Một cột lửa kinh khủng từ Hỏa Vũ Thiên Linh phát ra phóng lên tận trời cao, dị tượng kim ô rực cháy cũng gầm vang xuất hiện nổ tung, tạo thành một con kim ô còn lớn hơn trước thiêu cháy thế gian vạn vật. Hỏa Vũ Thiên Linh đột phá một đại cảnh giới, huyết mạch, dị tượng, thần thể cũng được kích phát lên một tầm cao mới, phá bỏ giới hạn của bản thân.

Lâm Vũ không khỏi sợ hãi thán thục, tấm tắc khen ngợi. Nếu không nhờ hắn ăn trộm...À không...Cẩu hệ thống ăn trộm chiếc áo yếm của Hỏa Vũ Thiên Linh thì sao nàng ta có thể đột phá, kích hoạt tiền nămg trong cơ thể lớn đến vậy được. Nàng ta phải cảm ơn hắn mới đúng, thay vì truy sát hắn. Hắn không cần lấy thân báo đáp hắn chỉ cần vài túi linh thach là được. Không nhiều...

“Chết đi...Tên biếи ŧɦái...”

Cây trường thương trong tay Hỏa Vũ Thiên Linh như hóa thành kim ô lao về phía Lâm Vũ. Lâm Vũ nhịn không được sợ hãi. Lần này nàng ta chơi lờn rồi. Sát chiêu diện rộng cũng không do dự tung ra. Thôi chuồn tiếp vậy. Lâm Vũ không do dự chui tọt vào trong bí cảnh, trốn tránh Hỏa Vũ Thiên Linh truy sát.