Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Đồ Bảo mang theo Thiều Viễn đến chỗ sâu trong rừng cây, phất tay làm phép, chỉ thấy trên đất lóe bạch quang vòng tròn. “Nha, đi vào thì tốt rồi.”
“Hảo, cảm ơn.”
Thiều Viễn gật gật đầu, nhấc chân hướng vòng trắng.
“Từ từ,” Đồ Bảo giữ chặt tay Thiều Viễn, “Ngươi nghĩ rõ ràng? Ngươi vừa đi, đời này liền chú định cùng Niệm Vân cột vào cùng nhau, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi? Không sợ hắn là yêu?”
“Ta nghĩ kỹ rồi.”
Đồ Bảo nhớ lại ba ngày trước Thiều Viễn trước sau cầu hắn, ngay cả chính mình đi WC hắn đều ở cửa chờ╰ ( ‵□′ ) ╯
Thiều Viễn bước vào vòng trắng, một trận quang hiện lên, chỗ sâu trong rừng cây chỉ còn lại có Đồ Bảo một con thỏ. Đồ Bảo nhìn nơi Thiều Viễn biến mất, lại hâm mộ lại sầu bi mà thở dài, làm phép biến mất.
Thiều Viễn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, rừng cây biến mất không thấy, thay vào, trước mắt là một dòng suối nhỏ, cùng với tiếng nước chảy róc rách. Phía trên một cây cầu gỗ, một đường nhỏ đá xanh hướng chỗ sâu trong rừng đào, mơ hồ có thể thấy cuối mộc nhà. Thiều Viễn bị cảnh sắc cổ hương cổ sắc dọa sửng sốt, mới nhấc chân hướng cầu gỗ.
“Nương! Nương! Hôm nay tiểu bảo bảo có lớn lên một chút hay không!”
Kết Niệm Vân ăn đến tròn trịa bụng nhỏ đối Khi An nói. Một tuần này cậu đều là ăn ngủ ngủ ăn, trên người thịt thịt đều nhiều không ít.
Khi An điểm mũi nhỏ Kết Niệm Vân, khẽ cười một tiếng:
“Ngươi đây là ăn quá no rồi, cùng tiểu bảo bảo một chút quan hệ đều không có.”
“Ai hắc hắc……”
Chờ rốt cuộc đi tới, Thiều Viễn thấy đó là một màn ấm áp như vậy. Kết Niệm Vân mặc váy liền áo, mặt nhỏ đỏ bừng ngồi trước bàn đá, trên bàn còn đặt một đống bát không đã bị ăn sạch. Bên cạnh ngồi một tóc dài màu bạc, nam tử ăn mặc cổ trang, hắn sủng nịch ôn nhu cười điểm điểm mũi nhỏ Kết Niệm Vân, sau đó duỗi tay vuốt bụng nhỏ cậu phồng phồng.
“Tiểu Niệm Vân……”
“Ngô?”
Kết Niệm Vân ngẩng đầu, liền thấy Thiều Viễn đứng ở cửa sân, mặt hắn ngày trước thường thường mang theo soái khí hiện tại lại tràn ngập bi thương.
“Thiều, Thiều Viễn? Ta ta ta đang nằm mơ sao……”
Thiều Viễn thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy. Tiểu Niệm Vân hắn thích, thích người khác……
“Thiều Viễn Thiều Viễn…”
Kết Niệm Vân kích động nhảy qua, miệng không ngừng gọi tên Thiều Viễn.
“Thiều Viễn thật là ngươi sao? Ngươi thế nào tới? Ngươi thế nào tới? Thiều Viễn ngươi…… Ngươi không sợ ta sao…… Ta ta……”
Người trước mặt kích động đến khẩn trương, lại đến ủ rũ cụp đuôi, Thiều Viễn ôm chặt Kết Niệm Vân, xúc cảm quen thuộc trong lòng ngực làm hắn cơ hồ rơi lệ.
“Tiểu Niệm Vân, ta sai rồi, đều là ta sai.”
“Ngô…… Không phải……”
Nghe được Thiều Viễn nghẹn ngào, tâm Kết Niệm Vân nhảy một trận, nước mắt cũng chảy ra.
“Ta, ta là yêu…… Ngươi sợ hãi là không sai……”
“Ta yêu ngươi, mặc kệ ngươi có phải yêu hay không.”
Thiều Viễn đỡ đầu Kết Niệm Vân, cùng cậu trán dán trán, thấp giọng kể:
“Ngay từ đầu ta bị ngươi dụ hoặc, ta thừa nhận khi đó ta chính là chỉ thích thân thể ngươi, nhưng sau lại ở chung, ngươi đáng yêu, thiên chân, bất tri bất giác linh hồn ta bị ngươi hấp dẫn, ta đã yêu ngươi, ta, ta cũng là lần đầu tiên có loại cảm giác này……”
“Vậy thành thân đi!”
Khi An một bên ló đầu ra nói đến.
“Đã lâu không có hỉ sự náo nhiệt như vậy! Tiểu Ngư bảo bối ngươi nói đi?”
“A?”
Kết Niệm Vân nhìn Khi An một chút, lại nhìn Thiều Viễn một chút, đầu nhỏ lắc a lắc, “A a……”
“Ân…… Xin hỏi ngươi là?”
Khi An cười tủm tỉm mà trả lời: “Ta là mẫu thân tiểu Ngư.”
“A?”
Thiều Viễn giật mình, nghĩ lại, có lẽ người này cùng Tiểu Niệm Vân giống nhau đều là song tính thể chất.
“…… Nhạc mẫu?”
Khi An cười tủm tỉm gật gật đầu, “Tiểu Ngư, ngươi không giới thiệu một chút sao?”
“A a! Hắn, hắn là Thiều Viễn…… Ngô……”
“Nhạc mẫu! Ta gọi Thiều Viễn, là bạn trai Niệm Vân! Ta thực thích y! Thỉnh ngài tiếp nhận chúng ta!”
“A nha! Làm gì nghiêm túc như vậy!”
Khi An xua xua tay, “Lại đây ngồi lại đây ngồi.”
Thiều Viễn trộm thở ra một hơi, ôm Kết Niệm Vân hướng bàn đá. Khi An cấp Thiều Viễn rót một ly trà, “Có chuyện muốn cùng ngươi nói, tiểu Ngư mang thai.”
“A? A!!!”
Thiều Viễn quay đầu nhìn Kết Niệm Vân, tầm mắt dời xuống đến bụng nhỏ cậu ăn đến tròn trịa, “Này, nhanh như vậy?”
Kết Niệm Vân đỏ mặt che lại bụng, “Không phải! Đây là ăn quá no rồi!”
“Hừ hừ,” Khi An cười khẽ, “Nhân lúc bụng còn không to, nhanh thành hôn đi?”
“Cảm ơn! Cảm ơn nhạc mẫu!”
Thiều Viễn kích động đỏ mặt, “Có chú ý gì sao? Cầu hôn?”
“Ân…… Này đó không vội, chờ tiểu Ngư này một thai sinh xong, các ngươi lại trở về làm, ở chỗ này liền ấn lễ nghi chúng ta.”
Khi An tự hỏi trong chốc lát, “Các ngươi ôn chuyện, ta đi xuống xử lý một chút.”
Chờ Khi An đi xa, Thiều Viễn hôn hôn trán Kết Niệm Vân.
“Nhạc mẫu thật tốt, ngươi phải gả cho ta Tiểu Niệm Vân.”
“Hừ……”
Kết Niệm Vân đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Thiều Viễn, “Ta còn tưởng rằng……”
“Thực xin lỗi.”
“Không, không quan hệ……”
Tiểu kịch trường
Thiều Viễn: Tiểu Niệm Nân, vì sao nhạc mẫu kêu ngươi tiểu Ngư?
Tiểu Ngư: Bởi vì, bởi vì ta khi còn nhỏ rất thích ăn cá ~
Khi An: Tiểu ngư bảo bối nằm mơ đều ăn cá, đại danh cũng là như vậy tới, Niệm Vân Niệm Vân giống Niệm Ngư hay không?
——————————–
Khi An là song tính nhân và chấp nhận thân phận là mẹ bé mèo nên mới có “Nương, Nhạc mẫu” ~