Cố Sự Tiểu Quất Miêu

Chương 13: Mèo con bại lộ thân phận

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mèo con vào mùa hè không có tinh thần, Thiều Viễn kêu cậu cùng đi bơi lội bị cậu cự tuyệt.

<(`^′)>

không biết ta ghét nước nhất sao! Hừ!

Quất miêu đầu tròn tròn ghé vào trước quạt điện quay cuồng, ôm cái đuôi lông xù xù ngủ rồi.

Thiều Viễn bơi lội trở về, phát hiện chỉ có đầu miêu chân ngắn ghé vào trên bàn, Tiểu Niệm Vân phỏng chừng ở nơi Đồ Bảo. Hắn đi qua vươn một ngón tay, gãi gãi cằm mèo con nằm ngửa ôm cái đuôi, cái đầu miêu mễ giật giật, cánh miệng khép kín một chút, thanh âm từ trong cổ họng phát ra.

“……”

Có điểm đáng yêu a……

Khó trách nhiều người thích miêu như vậy……

Thiều Viễn cười lắc đầu đi đến phòng tắm.

Mấy ngày gần đây Kết Niệm Vân luôn là đặc biệt thích ngủ, sức ăn cũng lớn, toàn bộ mơ mơ màng màng, cho nên mèo con ngày thường cảnh giác không phát hiện từ phòng tắm truyền đến tiếng bước chân, vẻ mặt nhập nhèm mà ở bạch quang biến thành người, cầm lấy váy ngủ trên giường tròng lên trên người.

“Hô ——”

Thiều Viễn mà hít một hơi thật sâu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kết Niệm Vân đang mặc quần áo.

“Ân?”

Âm thanh nơi nào tới?

Kết Niệm Vân mê mang xoay người sang chỗ khác, Thiều Viễn mới vừa tắm rửa xong nửa người trên không có mặc quần áo, vẻ mặt kinh hách tiến vào tầm mắt hắn. Kết Niệm Vân nguyên bản nửa khép mắt tròn đột nhiên mở to, giương miệng không biết làm sao, nước mắt cũng không chịu khống chế hiện lên, xoang mũi một cổ chua xót.

“Ta, ta ngươi……”

Bị thấy……

Ta là yêu sự……

Ô ô ~ Thiều Viễn có thể sợ hãi hay không, chán ghét ta……

Thiều Viễn trừng lớn mắt, hung hăng nhéo chính mình một chút. Vừa rồi là cái gì??? Kia miêu đầu to biến thành Tiểu Niệm Vân?? Ta thấy quỷ? Nói tốt sau khi kiến quốc không thể thành tinh đâu?

“Thiều, Thiều Viễn……”

Tiểu quất miêu lóe lệ quang sợ hãi mà kêu.

“Ngươi đừng tới đây!”

Thiều Viễn hô lớn, “Ta…… Ta,” hắn cau mày, ngẩng đầu nhìn Kết Niệm Vân một cái, cắn răng chạy ra phòng ngủ.

“Ô, ô ô ô! Ô oa a a a!”

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, xẹt qua gương mặt nhỏ giọt trên mặt đất, Kết Niệm Vân khóc đến thở hổn hển.

Nam tử tóc ngân(bạc~) dài ôm Kết Niệm Vân, thần thái ôn nhu, một bàn tay vuốt đầu tóc tiểu quất miêu, ngữ khí mềm như bông nói:

“Bảo bối không khóc, Tiểu Ngư bảo bối không khóc, ngoan ngoãn……”

“Miêu ô miêu ô ô ô ô ô ô ——”

Thiều Viễn bị ta dọa chạy, hắn biết ta là yêu lập tức liền chạy mất, sợ tới mức mặt đều trắng……

Kết Niệm Vân khóc lóc liền ở trong lòng nam tử ngủ rồi, trên mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt, mày nhăn, miệng nhấp nhấp.

Khi An cười ôn nhu như cũ, phất tay áo rộng lau khô mặt nhỏ Kết Niệm Vân, sau đó đem cậu đặt lên giường lớn khắc gỗ hoa, thay cậu dịch hảo góc chăn, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Thế nào?”

Ngoài cửa đứng một dáng người đĩnh bạt, nam nhân cao lớn kiếm mục tinh mi. Tóc hắn đen dài cột ra sau đầu, ăn mặc ô kim vân thêu sam, giờ phút này xụ mặt, cau mày.

“Đi trong viện nói, hài tử mới vừa ngủ đừng đánh thức.”

Khi An dẫn đầu đi ra, thở dài, đợi cho sân đứng yên mới tiếp tục mở miệng, “Ta nghe, như là bị người phát hiện thân phận, nhưng……”

“Trên người Vân nhi toàn là hương vị xú nam nhân.”

Nam nhân phất tay áo đánh gãy Khi An, “Ta xem đó là bị người này phát giác thân phận, chẳng lẽ là hắn cùng Vân nhi……”

“Mạc nguyên……”

“Nếu không Vân nhi như thế nào thương tâm như vậy? Lúc trước không nên để Vân nhi đi ra ngoài, nó làm nũng thế nào ta đều không nên thả ra!”

“Đừng nói như vậy.”

khi An duỗi tay vuốt phẳng quýt thượng chi nhăn mày, “Tiểu Ngư luôn nên có một chuyến như vậy, không phải người này, cũng sẽ là người khác.”

“Cũng không nên sớm như vậy, Vân nhi mới hóa thành hình người không bao lâu.”

“Chuyện của hài tử, làm nó thuận theo tự nhiên đi.”

Chờ thời điểm Kết Niệm Vân mở to mắt, Khi An đang ngồi ở mép giường lau mặt cho cậu.

“Nương ~”

Kết Niệm Vân dùng thanh âm khàn khàn mềm mại mà kêu.

“Ân?”

“Ta đói bụng ~”

“…… Hảo, chốc lát chính mình rời giường, nương làm canh cá cho ngươi.”

Đợi một hồi lâu, Kết Niệm Vân mới bò dậy, ra hành lang dài chính là viện tử, Quất Mạc Nguyên ngồi trong đình.

“Tỉnh?”

“Cha ~”

Quất Mạc Nguyên gật đầu một cái liền không nhìn Kết Niệm Vân, cầm lấy quyển sách trên tay tiếp tục xem. Lại trong chốc lát, mùi hương canh cá tươi ngon liền truyền đến, Khi An bưng hai chén sứ đi tới.

“Mạc Nguyên, ngươi cũng ăn một chút.”

Quất Mạc Nguyên duỗi tay tiếp nhận chén sứ, đem một chén đặt trước mặt Kết Niệm Vân.

Vừa rồi bụng rõ ràng rất đói, thế nào đột nhiên không muốn ăn đâu……

Kết Niệm Vân uống lên một ngụm liền không ăn, cầm cái muỗng có một chút, không một chút khảy thịt cá.

“Thế nào? Tiểu Ngư?”

“Ân… Nương, ta đột nhiên ăn không vô……”

Khi An nghe xong quay đầu trừng mắt màu xanh lục nhìn Quất Mạc Nguyên, “Ngươi có phải lại dọa Tiểu Ngư bảo bối hay không?”

“Ta không có……”

“Nương, cha, ta có điểm mệt nhọc, ta muốn trở về ngủ.”

Kết Niệm Vân buông muỗng, tay nhỏ xoa xoa đôi mắt hồng hồng.

“Ân?”

Khi An lo lắng nhìn Kết Niệm Vân, Mạc Nguyên cũng cau mày, “Vân nhi, ngươi gần đây đều thích ngủ như vậy?”

“Đúng rồi cha, không biết vì cái gì luôn cảm thấy buồn ngủ quá ~”

“Mạc Nguyên, ý của ngươi là?”

Khi An kinh hách đến hơi hơi mở to hai mắt, Quất Mạc Nguyên gật gật đầu.

“Bảo bối, nương cùng ngươi về phòng.”

“Ngô?”

Kết Niệm Vân mơ mơ màng màng đi theo Khi An trở về phòng.

Hai người vừa mới ngồi vào trên giường, Khi An liền nhấc lên quần áo Kết Niệm Vân, thẳng xốc đến một chỗ, đầṳ ѵú đỏ thẫm trên da thịt trắng nõn run rẩy, trên ngực thịt non mềm còn có điểm điểm dấu hôn.

“Nương! Ngươi làm gì!”

Kết Niệm Vân đỏ mặt kéo quần áo.

“Bảo bối, ngươi…… Quên đi, ngươi ngủ đi.”