Cố Sự Tiểu Quất Miêu

Chương 4: Mèo con động dục làm nũng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ân……”

Trong phòng ngủ tối tăm, thân hình trắng nõn trần trụi ở trên giường nhỏ hẹp vặn vẹo. Kết Niệm Vân kẹp chăn, âm thần sưng to kẹp chăn mỏng, hoa huyệt phun ra thủy dịch dính ướt một khối, theo cái mông vặn vẹo, chăn mỏng bị ướt càng ngày càng nhiều.

“Bang bang ——”

Cửa phòng ngủ bị gõ vang, “Tiểu Vân, ta vào được a.”

Kết Niệm Vân hoảng loạn ôm chăn, nhưng hương vị động dục ngọt nị trên người cậu không thể gạt được cái mũi nhỏ của Đồ Bảo.

“Tiểu Vân! Ngươi thế nào! Thế nào sẽ đột nhiên tiến vào kỳ động dục!” Đồ Bảo mở đèn đi vào.

“Ngô…… Ta động dục?”

Kết Niệm Vân đem đầu từ trong chăn dò ra, lỗ tai trên đỉnh đầu lông xù xù run lên.

“A, Tiểu Vân lỗ tai ngươi đều khống chế không được!”

Đồ Bảo duỗi tay xoa xoa tai mèo ấm áp, mặt nộn trẻ con cũng có chút hồng, “Ta trước giúp ngươi ngăn chặn, cái kia…… Có phải Thiều Viễn hắn hay không……”

Đồ Bảo nghĩ nghĩ, buổi sáng có thi đấu bóng rổ giao hữu, Thiều Viễn khẳng định trở lại phòng ngủ, trừ bỏ hắn không ai! Hắn còn nhớ rõ chính mình kỳ động dục cũng là……

“A? Ngươi, ngươi thế nào biết!”

Bên tai tiểu quất miêu lập tức đỏ, cậu lại thẹn thùng mà đem chăn che qua đỉnh đầu, nhão dính dính nói, “Hắn, hắn…… Hắn hôn ta, còn còn còn nhìn ta…… Làm thế nào nha, ta bị người thấy được……”

“Kia người đâu?”

Đồ Bảo có chút không rõ.

“Giống như dọa tới rồi, chạy mất.”

Tiểu quất miêu lại chui ra ổ chăn, mắt tròn thủy doanh doanh ủy khuất nhìn Đồ Bảo.

“A…… Trước đừng động hắn, ngày nào đó gặp ta tiêu trừ một chút ký ức cho hắn.”

Đồ Bảo hai tay đặt trước ngực, ngón trỏ đối ngón trỏ.

“Ân…… Ta lấy cho ngươi một ít đồ vật, ngươi có thể tự mình giải quyết sao?”

“Đồ vật?”

Đồ Bảo hai má trẻ con có điểm hồng, “Ân, chính là gậy mát xa, phía trước ngươi chịu đựng không thể đυ.ng vào, mặt sau tùy tiện chơi, chờ ta một chút.”

“……”

Kết Niệm Vân cảm giác toàn bộ miêu xấu hổ đến đều phải thiêu cháy, cậu trốn vào ổ chăn, nếu lỗ tai không có bị Đồ Bảo mạnh mẽ ức chế, hiện tại nên là phát run. Thiều Viễn bình tĩnh một buổi trưa đứng dưới lầu ký túc xá.

Niệm Vân nhất định là vẫn luôn cất dấu bí mật này! Y thiên chân như vậy, luyến ái hẳn là cũng không nói qua vài lần. Ta thích y, ta đối y là nghiêm túc! Ta muốn trước cùng y xin lỗi, đúng!

Ta muốn trước nhận sai!

Thiều Viễn bước nhanh xông lên lâu, hắn phanh một chút đẩy ra cửa phòng ngủ, thanh âm đại dọa Kết Niệm Vân nhảy dựng. Cậu dò ra đầu xù xù, kỳ quái nói, “Làm gì dùng sức như vậy? A!”

Thiều Viễn xoay người khóa cửa, hắn vọt tới trước giường, có chút khẩn trương nói:

“Niệm Vân, giữa trưa ta không phải cố ý, ta giống như thích ngươi, khống chế không được, hơn nữa ngươi lại mặc thành như vậy, ngươi về sau không cần mặc như vậy, mặt ngươi thế nào hồng như vậy? Có phải sinh bệnh hay không?”

Nói, bàn tay Thiều Viễn sờ lên gương mặt tiểu quất miêu đỏ bừng.

“Ân……”

Vừa thấy Thiều Viễn, trong đầu mèo con động dục liền không tự chủ được hiện lên khí quan giống đực giữa trưa, thô thô hắc hắc, lại nóng lại ngạnh, tiểu hoa huyệt hợp lại trào ra thủy dịch.

Bị Kết Niệm Vân đỏ bừng khuôn mặt, mắt tròn nước gợn nhu nhu mờ mịt mà nhìn, Thiều Viễn cảm giác hạ thể lại muốn cương cứng. Hắn vuốt tóc ra sau đầu, tay chân nhẹ nhàng nửa bế Kết Niệm Vân, làm cậu dựa ngồi, lại không nghĩ rằng, bị làn da cậu trắng nõn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hạ thể càng thêm cứng rắn.

“Thế nào không mặc quần áo? Muốn uống nước hay không?”

Thiều Viễn nói xong đi rót ly nước, nửa ôm Kết Niệm Vân uy cậu.

Cánh tay tinh tráng ôm lấy chính mình, dựa vào cơ bắp, lại một lần bị hơi thở nam tính vây quanh, tiểu quất miêu bị huân đầu váng mắt hoa. Tiểu miêu trảo(tay mèo nhỏ~) run rẩy từ chăn mỏng vươn tới, nhẹ nhàng nắm góc áo Thiều Viễn, quay đầu vùi vào ngực Thiều Viễn cọ xát.

“Ân, ân hô ~”

Hảo thẹn thùng, nhưng là khống chế không được muốn cọ cọ hắn. Hoa huyệt sưng to không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, đem âm thần ngâm đến càng thêm mềm mại, qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng ướt đẫm, tiểu kê ba cương cứng, qυყ đầυ phấn nộn dò ra qυầи ɭóŧ. Kết Niệm Vân nâng lên một chân đặt giữa hai chân Thiều Viễn, tay nhỏ không biết khi nào lén lút vây quanh cổ Thiều Viễn. Cậu ngồi trên đùi Thiều Viễn rắn chắc, hoa huyệt sưng to mềm mại cách một tầng vải dán đùi Thiều Viễn, tiểu quất miêu dựa vào cổ hắn thở dốc, kiều mông xoắn eo nhỏ một trước một sau cọ xát lên.

“Ân ân ~ Thiều Viễn…… Thiều Viễn ~”

Môi mèo con sưng đỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi nộn hồng duỗi ra, như có như không liếʍ cổ Thiều Viễn, mơ hồ không rõ kêu tên Thiều Viễn.

Tiểu miêu làm nũng dọa Thiều Viễn ngây người, hắn ngốc lăng một chút, duỗi tay vuốt ve mông thịt non mềm.

“Tiểu Niệm Vân, ngươi…… Ngươi không cần câu dẫn ta……”

Mèo con mắt tròn tràn ngập xấu hổ không tự biết vô tội lắc đầu:

“Ta không có ~ ta, ta chính là…… Ngô ~”

Đầu xù xù vùi vào ngực dày rộng, cũng không biết chính mình thế nào, ngửi được hương vị Thiều Viễn liền muốn cọ cọ hắn, phía dưới…… Phía dưới cũng tưởng tượng giữa trưa như vậy……