Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Ở trên xe giao triền hơn một giờ, về đến nhà rửa sạch thân thể, ăn cơm, lại phải về trường học. Giang Tử Tức ở trên xe oa trong lòng ba ba ngủ một lát. Giang Thành cũng không hề trêu chọc nhi tử, mang bảo bối đi học xong đi làm.
Giang Tử Tức làm một tân sinh có chút danh khí, vẫn là người đại biểu tân sinh lên tiếng, ở trong trường học độ công nhận đều không thấp. Hơn nữa trong trường học đều là học sinh con nhà giới thượng lưu, tuy cậu ru rú trong nhà nhưng người nghe qua cậu không ít.
Cho nên tự nhiên có người nhìn đến Giang Thành đưa cậu đi học, còn hảo nhà trường không cho phép xe tiến vào vườn trường, mà Giang Thành chỉ đưa Giang Tử Tức đến cổ trường. Nếu không phải trường học quy định không cho phép xe tiến vào Giang Thành đều chuẩn bị đưa bảo bối nhi tử đến lớp.
Buổi chiều, tiết cuối cùng là chủ nhiệm lớp sẽ lựa chọn đại biểu bộ môn cùng các uỷ viên, mà học tập tốt nhất Giang Tử Tức đương nhiên việc nhân đức không nhường ai bị chọn làm học tập uỷ viên. Giang Tử Tức nội tâm cự tuyệt, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian trên người những người khác, nhưng về phương diện khác, cậu lại muốn rèn luyện năng lực lãnh đạo, cho nên cậu nhận chức vị này.
Năng lực Giang Tử Tức giao giao thực không tồi. Mặt ôn hòa, làm người như tắm mình trong gió xuân, mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, làm người say mê không thôi. Một tuần tới nay, cậu quản lý lớp lớn nhỏ đều không có gì sai lầm, một phương diện là cậu có năng lực quản lý, về phương diện khác, lớp đều là học bá, cho nên tự giác tính đều tương đối cao.
Cuối tuần, Giang Tử Tức đều sẽ cùng ba ba đến công ty, kiêm chức thư ký, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Giang Thành một thân âu phục nghiêm cẩn màu đen, tay hắn nắm Giang Tử Tức một thân áo màu trắng, quần jean lam nhạt, cùng một đôi giày vải.
“Tiểu thiếu gia giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Giang quản gia tất cung tất kính đứng ở cửa, xem kỹ chủ nhân ăn mặc có chỗ nào không hợp cách hay không. Nhưng tiếc nuối chính là, trừ bỏ cà vạt Giang Thành có chút lỏng, quần jean Giang Tử Tức rách vài chỗ, Giang quản gia không nhìn ra vấn đề gì, chỉ phải không vui từ bỏ.
“Cái gì đều có thể, bếp thúc thúc trong nhà đầu tay nghề đặc biệt tốt, ta đều thích!”
Giang Tử Tức cười nhìn Giang quản gia ăn mặc không chút cẩu thả, tóc trở nên trắng hợp quy tắc chải vuốt ở trên đầu, mặc kệ là ăn mặc hay động tác đều vô cùng tiêu chuẩn. —— Kia đương nhiên, Giang quản gia chính là nhân vật tiêu biểu học viện quản gia hoàng gia Anh quốc.
“Tên kia khẳng định lại tránh ở phòng bếp nghe lén, tiểu thiếu gia cũng đừng khen hắn, hắn làm đồ ăn đều là ta nói.” Cho nên nên khen lão nhân gia ta.
Giang Tử Tức nhìn Giang gia gia vẻ mặt tranh công, ý cười đều sắp ngăn không được.
“Giang gia gia vất vả, Giang gia gia là giỏi nhất, ta thích nhất Giang gia gia!”
“Hảo, sắp đến muộn!”
Giang Thành không đợi nhi tử nói xong liền kéo tay đẩy Giang quản gia che ở cửa, lưu loát lên xe, tiêu sái mà đi.
“Sách, bình dấm chua! Hừ!”
Giang quản gia hướng cửa hừ một tiếng, lại nhanh nhẹn xoay người bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho tiểu thiếu gia cùng tiên sinh.
Ở trên xe, Giang Thành lấy Giang Tử Tức khen người khác từ bắt đầu trừng phạt. Mà Giang Tử Tức làm kẻ yếu chỉ có thể lựa chọn thuần phục.
“Về sau còn dám khen người khác hay không?”
Ba ngón tay Giang Thành đâm chọc tao huyệt nước chảy, đỉnh tiểu khiêu đản bên trong nơi nơi hoạt động.
“Không…… Không dám…… A…… Cầu xin ngươi…… Tha…… Ta…… Ngô…… Ba ba…… A…… Thật là lợi hại……”
Giang Tử Tức nằm ngửa ở trong lòng Giang Thành, hai chân tách ra đạp lên ghế cách ly phía trước, eo bụng nâng, như muốn cự tuyệt hậu huyệt truyền đến kɧoáı ©ảʍ, đến mông lại kẹp chặt, không bỏ được ngón tay rút ra.
“Bảo bảo phải biết rằng, trên thế giới này, người lợi hại nhất là ba ba! Giỏi nhất người là ba ba! Mà có thể cho ngươi vui sướиɠ chỉ có thể là ba ba!”
Cùng Giang Thành ôn nhu nói tương phản chính là tốc độ ngón tay hắn đâm vào rút ra, mau đến còn lại một đạo tàn ảnh, vẩy ra dâʍ ŧᏂủy̠ phốc phốc phốc từ tiểu huyệt bị thao ra tới.
“A a…… Không…… A a a……”
Giang Tử Tức trực tiếp bị cắm bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cao cao bắn ra, lại rơi xuống ghế xe cùng trên người bọn họ. May mà vẩy ra đến cũng không nhiều, một lát liền đến công ty cũng không sợ bị nhìn ra cái gì. Tuy Giang Thành ước gì người khác đều nhìn đến, thậm chí muốn chiêu cáo toàn thế giới bảo bối nhi tử là độc thuộc về hắn!
Giang Thành sửa sang lại, tùy tiện lau chùi dấu vết, nửa ôm Giang Tử Tức xuống xe, mà hai bảo tiêu ăn ý lái xe đi rửa sạch.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi cuối tuần Giang Tử Tức đều sẽ cùng ba ba đến công ty, cho nên nhân viên công tác đối cậu cũng không xa lạ, thậm chí đều thực thích.
Tuy trong công ty có Diêm Vương lão bản mặt lạnh, nhưng là càng có thiếu gia manh manh đát ôn nhu nha!
Dọc theo đường đi những nhân viên đã hơn một tháng không nhìn thấy tiểu thiếu gia, đều tha thiết mà thật cẩn thận ân cần thăm hỏi Giang Tử Tức gần đây thế nào. Mà thiếu niên vẫn luôn lấy khuôn mặt ôn hòa đối mặt người ngoài tuy bị khiêu đản trong cơ thể đột nhiên tăng lớn chấn động kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng như cũ nho nhã lễ độ trả lời các ca ca tỷ tỷ thậm chí là thúc thúc a di thăm hỏi.
Rốt cuộc tiến vào thanh máy của tổng tài, Giang Tử Tức đã bị Giang Thành vẫn luôn trầm mặc chống đỡ ép chặt ở thang máy.
“Bảo bảo có thể không cần để ý đến bọn họ, ngươi là của ta!”
Giang Thành môi hôn da thịt Giang Tử Tức lỏa lồ bên ngoài, phun ra nhiệt khí làm da mẫn cảm phiếm hồng, cả người càng có vẻ tú sắc khả xan.
“Ân…… Chính là…… Kia…… Như vậy sẽ thực…… Không lễ phép…… A……”
“Kia lại có cái gì quan hệ, ngươi là nhi tử ta, không cần xem sắc mặt người khác!”
Giang Thành liếʍ lỗ tai tiểu xảo trắng nõn, gặm cắn tiểu vành tai trắng nõn, lại đi vào cổ. Vẫn luôn liếʍ đến xương quai xanh bị quần áo che khuất, tay nắm tiểu điều khiển từ xa cũng lúc nhanh lúc chậm biến đổi tần suất.
“Ba…… Ba ba…… Muốn…… Tới rồi…… Ân…… Không……”
Cả người cậu đều sắp bị khiêu đản thao bắn, mắt thấy thang máy sắp tới tầng cao nhất, nói không chừng cửa thang máy liền có người ở, Giang Tử Tức chỉ có thể liều mạng nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh, hai tay dùng lực đạo toàn thân trên dưới mỏng manh kháng cự Giang Thành tới gần.
Hốc mắt ửng đỏ, trong mắt thuỷ quang liễm diễm, khóe mắt ửng đỏ, mũi cũng phiếm hồng, môi bị cắn đến đỏ thắm không thôi. Cổ mang theo hơi nước, hãm sâu xương quai xanh, quần áo hơi hỗn độn, cùng cái mông bị Giang Thành kéo ở trong tay, dụ hoặc Giang Thành đi xâm phạm chiếm hữu!
Cũng may Giang Thành còn còn sót lại một chút lý trí, biết ở thang máy không thích hợp làʍ t̠ìиɦ. Tay to bao quát, trực tiếp ôm bảo bối nhi tử vào trong ngực, ra thang máy.
Quả nhiên như Giang Tử Tức sở liệu, cửa thang máy hai vị thư ký chờ, mặc váy theo chức nghiệp, mang kính, hai người khuôn mặt đều nghiêm túc, ôm tài liệu.
“Boss! Tiểu thiếu gia!”
Nhìn Giang Tử Tức lại bị Boss ôm vào trong ngực, lông mày hai vị thư ký bị gọng kính che đậy đều nhất trí nhướng lên, tránh ra cho hai người đi qua, đi theo sau Giang Thành, bắt đầu báo cáo công tác.
“Boss hôm nay 8 giờ 45 có một hội nghị về công ty truyền thông Thiên Thần, 9 giờ hai mươi tiếp đãi đại biểu công ty từ G quốc tới hợp tác, 10 giờ rưỡi tiếp phỏng vấn đài quốc gia phóng viên, 12 giờ có một bữa tiệc……”
“Đẩy.”
Giang Thành cũng không quay đầu lại nói, cạch một tiếng khóa cửa, gấp không chờ nổi đè bảo bối nhi tử trên sô pha, bắt đầu rồi hít thở không thông hôn môi.
“Ta nói hội nghị hôm nay đều đẩy.”
Ngoài cửa, Diêu thư ký cao 168cm đẩy đẩy mắt kính, cửa trước mặt đóng chặt, phảng phất có thấu qua bên trong thấy một màn hương diễm.
“Boss thật sự không cần thận như vậy sao?”
Một thư ký khác thiên béo một chút 170cm Trần thư ký lưu loát xoay người, tiếng bước chân ở tầng lầu trống trải vang vọng.
“Boss còn có thể tái chiến 20 năm. Ai, nhớ rõ thanh toán mua xe cho ta!”
Diêu thư ký đuổi sau nàng, giày cao gót mười mấy cm trên chân phảng phất không là gì.
“Sách, mỗi lần đều như ta ta dưỡng ngươi, nếu không ngươi gả cho ta!”
Trần thư ký ấn thang máy, thuận miệng nói.
“Hảo a, vậy như định rồi.”
Giang Tử Tức bị Giang Thành đè ở dưới thân, mông bị cao cao nâng lên. Nam nhân từ phía sau cởϊ qυầи cậu ra, lại làm quần kẹt ở đầu gối, cũng không hoàn toàn cởi hết.
Đại chưởng bám vào tao mông mượt mà, dần dần dùng sức, thịt non mềm từ khe hở ngón tay lộ ra tới. Mông mẫn cảm lập tức hiện ra vết hồng.
Giang Thành tách ra cánh mông, huyệt khẩu ướt dầm dề liền bại lộ ở trước mắt, nhất khai nhất hợp phun ra nuốt vào ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠, làm hắn hít một hơi.
“Ba ba…… Không…… Muốn xem…… Ân…… Hảo ngứa……”
Giang Tử Tức có thể cảm nhận được hậu huyệt bị tầm mắt ba ba lửa nóng nhìn chăm chú. Cái này làm cậu toàn thân nóng lên, quỳ trên sô pha sắp mềm, toàn bộ phần thân trên đều ghé vào sô pha, đầu hơi nghiêng, hai tay nắm chặt sô pha bằng da. Tao mông không tự chủ lắc lư, tiểu côn ŧᏂịŧ bại lộ trong không khí đã ngạnh đến không thể tưởng tượng sắp bắn tinh. Huyệt khẩu tiếp xúc không khí, ngượng ngùng nhắm chặt, lôi kéo tầm mắt nam nhân.
“Bảo bảo……”
Lời Giang Thành nỉ non như biến mất trong không khí. Hai tay hắn mạnh mẽ tách mông cậu ra, chôn đầu, miệng rộng tinh chuẩn ngậm lấy huyệt khẩu ngượng ngùng nhắm chặt. Lưỡi dài một quét, dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị hắn nuốt vào bụng. Kế tiếp, đầu lưỡi linh hoạt phối hợp tay, đỉnh mở huyệt khẩu, chậm rãi thao vào trong. Đại đầu lưỡi đồng dạng cuốn dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong uống sạch.
“Ân…… Ân…… Không…… A…… Còn muốn…… Lại đi vào…… Nga…… Đầu lưỡi…… A…… Mau thao ta…… A…… Ba ba…… Muốn…… Ân…… Đại dươиɠ ѵậŧ…… A…… Ba ba thao ta…… A……”
Giang Tử Tức tao lãng da^ʍ kêu, bị đầu lưỡi thao làm tao huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều, lại đều bị Giang Thành mυ'ŧ vào. Tao mông lắc lư muốn thoát lại luyến tiếc sảng khoái bị liếʍ huyệt.
Đầu lưỡi hắn rất dài, cũng thực linh hoạt, hữu lực thao tao huyệt. Trái phải đâm thọc, trên dưới liếʍ láp, trêu chọc đến Giang Tử Tức toàn thân nóng lên, tiểu kê kê một giọt một giọt chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hệ rễ lại bị tay Giang Thành ngăn cản.
Khiêu đản trượt đến chỗ sâu, gắt gao chấn động huyệt tâm. Ngón trỏ tay trái Giang Thành cũng theo đầu lưỡi cắm, lôi kéo thành ruột, làm đầu lưỡi tiến vào càng sâu.
“Ân…… Ha…… Từ bỏ…… Ân…… Ba ba…… Cho ta…… A……”
Mềm mại đầu lưỡi thao làm hậu huyệt so dươиɠ ѵậŧ càng liêu nhân, Giang Tử Tức chịu không nổi bò đi.
Nhưng Giang Thành cũng không ngăn cản, thậm chí phóng túng rút ra đầu lưỡi, chỉ có ngón tay cắm. Tay phải nhanh chóng bỏ đi quần tây, áo khoác đã sớm ở vừa vào cửa bị vứt bỏ trên đất.
Bạch bạch vài cái, bàn tay Giang Thành thật mạnh dừng trên cánh mông mượt mà đỏ bừng. Năm dấu tay đỏ tươi làm huyệt khẩu co rụt lại.
“Bảo bảo tiếp tục bò a!”
Giang Thành chụp mông cậu, rút đi quần, thịt nhận đỏ tím gân xanh ứa ra nhảy đánh ra tới, chụp đánh trên mông, làm Giang Tử Tức toàn thân run lên.
Nhìn bảo bối nhi tử mới bị đại điểu hắn chụp một chút liền toàn thân nhũn ra nằm liệt, Giang Thành tà mị cười, ôm bụng nhỏ cậu nhấc tới tới, làm cậu một chân đứng thẳng, chân trái bị hắn véo ở trong tay nâng. Giang Thành ôm nhi tử hướng về mặt cửa sổ sát đất phía trước đi tới.
“Không…… Không cần…… Ba ba! Sẽ bị người nhìn thấy! Ba ba! Ô…… Không cần……”
Giang Tử Tức biết ba ba phải làm cái gì, nhưng là ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đang đi làm, vừa nhấc đầu khẳng định sẽ phát hiện bọn họ!
“Bảo bảo không sợ, này người khác nhìn không tới a, ngoan…… Ba ba thế nào để cho người khác nhìn đến bảo bảo đâu! Ân?”
Giang Thành nhưng luyến tiếc để cho người khác nhìn đến một mặt bảo bảo vũ mị động tình. Hắn chỉ là muốn thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ như bị người nhìn chăm chú, bảo bảo phản ứng khẳng định có thể cho hắn một kinh hỉ!
“Thật…… Thật sự?”
Giang Tử Tức chân phải nhảy dựng hướng phía trước di, toàn thân trọng lượng đều ở trên tay Giang Thành. Cậu nghe xong lời này quay đầu, ánh mắt ướŧ áŧ, đơn thuần, mang theo chút sợ hãi, khẩn trương làm Giang Thành càng ngạnh vài phần.
“Đương nhiên là thật sự!”
Giang Thành lôi kéo chân trái Giang Tử Tức về phía sau, khiến toàn bộ thân trên cậu đều nằm sấp trên kính. Ánh mặt trời sáng ngời, xuyên thấu cửa kính mang theo độ ấm, phảng phất bỏng rát ngực Giang Tử Tức, làm cậu co rút bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trên cửa kính sáng ngời.