Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 51: Không thể lại lớn, muốn nứt ra

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

51. Không thể lại lớn, muốn nứt ra (nhan bắn, tách tiểu huyệt kiểm tra)

Dư Tiêu Nam cắn môi nhìn hắn một chút, tuy trong lòng hơi sợ, nhưng cậu biết lão công là sẽ không làm mình bị thương, do dự vươn tay nhỏ nắm trứng trứng dựa theo Ân Mộ Ngang chỉ thị vẻ mặt nghiêm túc ráp lên.

Làm xong như cậu phỏng đoán, một cây gậy thịt giả to lớn cùng trứng dán chặt nhau, cách một đoạn ngắn khảm ở một khối keo, nghiễm nhiên là tạo hình song điểu thao song động. (Đồ chơi hai đầu)

Dư Tiêu Nam cầm đạo cụ có chút lo lắng bụng mình có thể bị căng bạo hay không, nhưng rất nhanh tâm tư đã bị dương vậy giả đặc biệt rất thật hút lấy. Bởi vì màu sắc, hình dạng thật sự quá giống lão công, không khác đồ thật lắm, như chạm vào một chút cũng có thể bỏng cháy lòng bàn tay.

Dư Tiêu Nam liếʍ liếʍ khóe miệng, đạo cụ hoàn mỹ ý da^ʍ ở trước mặt cậu dục cầu bất mãn, rốt cuộc làm cậu nhịn không được ôm nó cọ mặt. Đồ chơi tím đen thô tráng đè ép mặt trắng nõn biến hình, Dư Tiêu Nam nhắm mắt lại tinh tế cảm thụ gân xanh lồi lõm, rất nhanh liền phân không rõ hiện thực, nửa giương miệng nhỏ mê say ngâm nhỏ.

Nhìn bộ dáng cậu da^ʍ lãng liêu nhân, Ân Mộ Ngang ở video kêu lên một tiếng, hạ thân đột nhiên trướng, hô hấp càng thêm dồn dập.

“Bảo bối……”

Nghe được giọng hắn, Dư Tiêu Nam bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đến đầu mơ hồ như được cổ vũ, mở miệng đỏ ngậm qυყ đầυ giả vào. Một bên dùng đầu lưỡi vòng quanh qυყ đầυ không ngừng đánh vòng, một bên nhếch lông mày chuyển tầm mắt nhìn qua.

Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình cậu trên màn hình. Cổ họng phát ra tiếng nuốt rất nhỏ, tay nắm thụt trụ dần dần tăng lớn lực độ loát động.

Dư Tiêu Nam ra sức hút liếʍ, thực nhanh miệng đã tê mỏi, đại lượng nước bọt từ khóe miệng chảy ra. Cuối cùng dùng sức hút mã mắt hai cái mới buông miệng, bỗng nhiên có vài cổ dịch đυ.c từ mã mắt bắn ra.

“Ngô……!”

Dư Tiêu Nam không biết dươиɠ ѵậŧ giả còn có công năng phun ra, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo trán, đôi mắt, cái mũi một đường chảy tới môi hồng nộn môi pha lẫn nước bọt, lại xứng với cậu một bộ trợn tròn mắt ngây ngốc như con thỏ chấn kinh, dị thường dụ nhân phạm tội.

Ân Mộ Ngang hít sâu một hơi áp xuống du͙© vọиɠ quay cuồng, kéo khóe môi mở miệng, “Bảo bối nhanh như vậy khiến cho lão công bắn, mộ hồi cần phải hảo hảo bồi thường.”

Vừa nghe đến hai chữ “bồi thường” Dư Tiêu Nam đã quên sững sờ, mở to mắt tròn xoe loé sáng chờ mong, mặt lại lộ ra sợ hãi.

“Nhưng bảo bối chỉ hôn một cái…… Liền…… Liền bắn……”

Ân Mộ Ngang nguy hiểm nheo mắt, “Ân? Em là muốn nói lão công không được?”

“Ngô…… Bảo bối cái gì cũng chưa nói, là chính anh nói……”

Tôn nghiêm bị đồ ngốc nhà hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hừ lạnh một tiếng, lãnh khí nùng liệt cách vạn dặm xuyên thấu qua màn hình áp Dư Tiêu Nam.

“Mở chân ra!”

Tai Dư Tiêu Nam bị giọng hắn thâm trầm ẩn giận gợi cảm chấn tê rần. Trái tim nhỏ hưng phấn lại khẩn trương thình thịch thẳng nhảy. Cậu thật sự thật sự têu chết lão công ở trên giường lạnh nhạt bá đạo ngao ngao!

Cậu khẽ cắn môi, ngoan ngoãn mở chân cho hắn nhìn hai u huyệt nộn phấn nở rộ.

Ân Mộ Ngang nhìn nơi đó không ngừng chảy nước khẽ nâng cằm, cố ý trào phúng:

“Nhiều nước như vậy, vừa rồi có phải em tiểu dầm hay không?”

“Không…… Mới không có!”

Cậu cuộn mũi chân ngượng ngùng nhẹ kêu.

“Không có?”

Hắn cười lạnh một tiếng, “Tự mình tách động ra, anh muốn kiểm tra một lần.”

“…… Sao anh lại như vậy……”

Nghe hắn yêu cầu mặt nhỏ đều thiêu đỏ, nâng mắt tròn kiều oán trừng hắn, lão công thật sự rất biếи ŧɦái a!

Nhưng cậu rất thích lão công như vậy!

“Tốt nhất bảo bối nghe lời.”

Ân Mộ Ngang không chút mềm lòng nhìn cậu, cậu không có biện pháp đành phải run rẩy vươn tay nhỏ đặt trên hoa huyệt dùng sức tách ra hai bên.

Cửa động bị mở lớn một vòng, lại không ngừng chảy nước ra ngoài không rõ phong cảnh bên trong.

Ân Mộ Ngang bất mãn nhíu mi, “Thấy không rõ, dùng hai ngón trỏ đài mở.”

Biết lão công sẽ không dễ dàng buông tha mình, Dư Tiêu Nam cọ xát mới cắm hai ngón trỏ vào, chế trụ thịt non dùng sức kéo ra hai bên.

Khí lạng chảy ngược vào, không có chuẩn bị cậu rụt vai kiều suyễn một tiếng. Chỗ sâu trong khoang bụng lại chảy ra một cổ ái dịch, hơn nữa tách ra tiểu huyệt cho lão công thị gian mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm toàn thân run lên. Dư Tiêu Nam xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lấy lòng hỏi:

“Lão công, như vậy có thể sao?”

Huyệt động bị kéo vặn vẹo mở ra, Ân Mộ Ngang mơ hồ có thể thấy thịt non ngâm mình ở dâʍ ŧᏂủy̠ tao hồng như hô hấp buông ra hợp lại không ngừng mấp máy. Cảnh tượng cực kỳ mê người, hắn hít sâu một hơi nhích lại gần, hơi hơi tách ra hai chân thon dài, làm đại điểu trướng đến phát đau dễ chịu chút.

Dù trong thân thể khô nóng sắp thiêu mình, hấn vẫn là ngại không đủ tham lam muốn xem đến càng nhiều càng sâu.

“Không đủ! Hoa huyệt bảo bối còn có thể lớn hơn nữa!”

Hắn mang theo thô suyễn gầm nhẹ làm cậu luyến tiếc cự tuyệt hắn yêu cầu, cố nén ngượng ngùng nhăn mày tay càng thêm dùng lực, kéo động thành một đạo to. Nhục huyệt vốn nộn hồng đều biến thành màu sắc tái nhợt, da thịt hơi mỏng mẫn cảm ở đáy chậu chỗ càng là kéo đến trong suốt, nhìn đều có thể cảm giác được căng chặt sắp xé rách.

Cậu căng ra tới cực hạn, đã có thể liếc mắt một cái có thể nhìn đến cung khẩu, lỗ nhỏ như bị bừng tỉnh đang nhẹ nhàng run rẩy khép mở.

Cậu sợ hắn còn không hài lòng kiều mềm ô cầu:

“Hừ ô…… Lão công…… Không thể lại lớn, muốn nứt ra a……”

Nhìn cảnh đẹp làm người huyết mạch phẫn trương, hắng đã cứng sắp bắn. Lần đầu tiên hắn vô pháp khống chế du͙© vọиɠ mình như vậy. Ánh mắt hàng năm thanh lãnh trở nên nùng liệt lại âm trầm, như muốn cách màn hình đâm thủng tiểu yêu tinh chờ mình làm nhục, ngữ khí đều bởi vì cố nén du͙© vọиɠ trở nên có chút hung ác:

“Cứ hảo hảo tách ra như vậy cho anh!”

Dư Tiêu Nam từ nghe ra lão công nhẫn đến khó chịu, trong lòng có chút luyến tiếc, đành phải nghe theo hắn yêu cầu. Chỉ là cậu chưa bao giờ biết mình có thể dâʍ đãиɠ thành cái dạng này. Nằm ở trên giường, cao nâng chân mở ra hoa huyệt dâʍ đãиɠ nhất ra cho người mình yêu nhất xem. Xấu hổ rung động theo một phút một giây trôi qua càng tích càng nặng, qua một hồi rốt cuộc cậu nhịn không được hỏi:

“…… Lão công, kiểm tra xong rồi sao?”

Ân Mộ Ngang nhắm mắt lại phun ra một ngụm nhiệt khí, miễn cưỡng đáp, “Ân.”

Cuối cùng chờ đến lão công vừa lòng, Dư Tiêu Nam lập tức buông tay ngẩng đầu lên ủy khuất ba ba nhìn hắn.