Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Từ tiệc tối của Phó Du Nặc, Ân Mộ Ngang biết được Phàn Hạo Thiên đúng là trong tay Âu Tước liền không vội trở về, mang theo Dư Tiêu Nam ở trên biển đi một vòng xem hết cảnh sắc trên biển có mới lên bờ.
Tới cảng thành phố A đã là chạng vạng hôm sau, vừa lên xe Ân Mộ Ngang không ngừng gọi điện thoại. Dư Tiêu Nam cũng không nháo hắn, ngoan ngoãn lệch qua ngực hắn hồi tưởng kỳ nghỉ tốt đẹp lại mỏi mệt này. Chờ hắn nói xong sự tình treo điện thoại cậu đã sắp ngủ, hắn đẩy ra tóc mái rơi xuống lông mi cậu.
“Mệt sao, đến chỗ của anh.”
“Ngô, không được, Tiểu Kiệt nói đêm nay muốn lại đây, em phải trở về để cửa cho nó.”
Tuy không muốn thả người, Ân Mộ Ngang cũng không cưỡng cầu, hôn hôn tóc cậu, “Ngủ đi, tới nơi gọi em.”
Ân Mộ Ngang mới vừa đưa người đến cửa chung cư, di động lại vang lên, Dư Tiêu Nam xoa xoa mắt, “Anh vội thì đi đi.”
Ân Mộ Ngang trực tiếp ấn điện thoại, sờ sờ dấu vết trên mặt cậu lúc ngủ áp ra, “Gọi cho em một chút thức ăn, một hồi ăn xong ngủ tiếp.”
“Nga.”
“Ngày mai không cần đến công ty, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, buổi tối anh sẽ đến đón em.”
“…… Nga.”
Ân Mộ Ngang liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu mất mát, “Thế nào?”
Dư Tiêu Nam rũ xuống đầu, nhỏ giọng, “Đến tối mai là 24 tiếng đồng hồ không thể gặp anh……”
Lời này ngoài dự kiến Ân Mộ Ngang, được tiểu bảo bối mình đặt trên đầu quả tim trở thành đối tượng một ngày không thấy như cách ba thu làm hắn tương đối sung sướиɠ, Ân Mộ Ngang gợi lên khóe miệng.
“Nhớ anh sao?”
Dư Tiêu Nam không nói lời nào, nhẹ nhàng gật đầu.
Ân Mộ Ngang nhịn không cắn tai cậu hồng hồng, “Kia tối mai cho anh nhìn xem em có bao nhiêu nhớ anh.”
So với ở trên giường bị ép nói da^ʍ ngôn lãng ngữ, lời âu yếm tự nhiên lại ngọt ngào này càng làm Dư Tiêu Nam có cảm giác xuân tình nảy mầm. Cậu ngẩng đầu, mắt tròn lóe ngượng ngùng.
“Anh cũng…… Nếu muốn em.”
Ân Mộ Ngang đè ép du͙© vọиɠ một ngụm nuốt cậu ôm người vào ngực. Nụ hôn nhỏ vụn dừng ở mày cậu, giọng vì tim đập gia tốc có chút hung tợn, “Nên cột em bên người, chỗ nào cũng không cho em đi!”
Dư Tiêu Nam hắc hắc ngây ngô cười, tinh tường cảm nhận được nam nhân yêu thích mình, ôm cổ hắn đang muốn chủ động cùng hắn tới hôn, một tiếng ho khan vang lên phía sau bọn họ.
Dư Tiêu Nam ngẩn ra, quay đầu kêu, “Ba! Mẹ!”
Lúc cùng nam nhân làm chuyện không đứng đắn bị ba mẹ bắt gặp, Dư Tiêu Nam da mặt mỏng tự hỏi mình có năng lực có thể thoát thân một hồi ép hỏi không, gắt gao túm tay áo Ân Mộ Ngang muốn hắn bồi mình cùng nhau gánh.
Ân Mộ Ngang xoa bóp đầu ngón tay cậu, tuy tình cảnh gặp ba vợ mẹ vợ có chút khác kế hoạch, nhưng lúc này hắn tự nhiên sẽ không bỏ Dư Tiêu Nam một người. Lại cắt đứt mấy điện thoại thúc giục, hắn không chút do dự ném mấy cái mấy đơn hàng ngàn vạn một bên, toàn tâm toàn ý bồi Dư Tiêu Nam gặp gia trưởng.
Tiểu chung cư một phòng một sảnh lần đầu tiên nhiều người như vậy, náo nhiệt không đủ, chen chúc có thừa.
Phòng khách, Dư Tiêu Nam dựa gần Ân Mộ Ngang ngồi trên ghế, ba Dư mẹ Dư ngồi sô pha đối diện bọn họ trên, cách một tiểu bàn trà.
Ba Dư trước sau cau mày, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhi tử nhà mình. Mẹ Dư vui vẻ cười rót nước cho bọn họ, thường thường đánh giá một chút nam nhân anh tuấn nhi tử mang về. Từ Ân Mộ Ngang ăn mặc cùng cử chỉ nhìn ra được xuất thân hắn là không tầm thường, bị ba Dư mắt lạnh cũng không biểu hiện ra chút bất mãn cùng không kiên nhẫn, trong lòng mẹ Dư tương đối vừa lòng.
“Mộ Ngang đúng không, tới, uống nước.”
“Cảm ơn bác gái.”
Ân Mộ Ngang thu hồi lãnh nhuệ ngày thường, cười khẽ tiếp nhận ly nước bỏ vào tay Dư Tiêu Nam, nửa dỗ nửa trách nói, “Sắp hai giờ em không uống nước, uống một chút.”
Dư Tiêu Nam thích ngọt, ngày thường thích uống đồ uống không thích uống nước, bị Ân Mộ Ngang phát hiện, hắn liền bắt đầu cưỡng chế đúng giờ uy nước cho cậu.
Mẹ Dư nhìn đến Dư Tiêu Nam hơi hơi dẩu miệng một chút, sau đó ngoan ngoãn uống nửa ly, cười càng vui vẻ.
Vốn dĩ ba Dư nhìn đến Ân Mộ Ngang săn sóc nhi tử nhà mình như vậy trong lòng cũng tán thưởng hắn, nhưng nhìn mẹ Dư một bộ tìm được con rể, bỗng nhiên giận sôi máu.
“Mấy ngày không về nhà, con đi đâu hả?”
“A? Con…… Con……”
Dư Tiêu Nam từ nhỏ đã sợ ba nghiêm khắc, hiện tại bị ba trừng đầu óc trực tiếp mắc kẹt.
Nhìn đến bảo bối nhi tử bị dọa như chuột con, đôi mắt đẹp mẹ Dư hung lên, đẩy ly nước vào ngực ba Dư.
“Anh nói chuyện nhỏ chút, dọa đến nhi tử!”
Ba Dư ôm ly nước, khí thế yếu đi vài phần, “Em xem bộ dáng nó, mới bao lớn liền đi ra ngoài lêu lổng mấy ngày không về nhà.”
Nói xong lại đem ánh mắt phóng tới trên người Ân Mộ Ngang, “Hiện tại bên ngoài kẻ lừa đảo nhiều như vậy, Tiểu Nam nó…… Thân kiều thể nhược, lại vô tâm vô mắt, thực dễ dàng bị hại.”
Ân Mộ Ngang đoán được ba Dư hơn phân nửa là đối thân thể song tính Tiểu Nam rất lo lắng, nhẹ nhàng cười đi thẳng vào vấn đề, “Bác trai bác gái tuy rằng lời này có chút đường đột, nhưng con hy vọng hai người có thể an tâm giao Tiểu Nam cho con.”
“Em xem! Tới đoạt nhi tử chúng ta!”
Ba Dư phụ trừng mắt chỉ vào Ân Mộ Ngang ngữ khí thực kích động.
Mẹ Dư hận sắt không thành thép chụp gáy hắn một cái, “Không chút tiền đồ, Tiểu Nam độc thân cả đời anh liền cao hứng hả?”
Va Dư căm giận không dám nói nữa.
“Thật là ngượng ngùng, làm con chê cười, Tiểu Nam là ba hắn từ nhỏ một phen phân một phen nướ© ŧıểυ nuôi lớn, con thông cảm.”
Ân Mộ Ngang kéo qua tay Dư Tiêu Nam nắm ở lòng bàn tay, “Không quan hệ, Tiểu Nam có ba mẹ yêu thương như vậy, con thực vui vẻ, cũng thực cảm tạ hai vị chăm sóc Tiểu Nam tốt như vậy.”
“Không chỉ là ba mẹ, ngày thường tôi cũng thực chăm sóc anh tôi!”
Ở trong phòng bếp trốn nửa ngày, Dư Tử Kiệt thò đầu ra chen vào nói.
Ân Mộ Ngang quét hắn một cái sắc mặt phai nhạt vài phần. Lần trước chính là bởi vì hắn, Tiểu Nam ở phố Đông thiếu chút nữa bị người khi dễ.
Dư Tử Kiệt rùng mình một cái, hắn còn nhớ rõ đêm đó mình uống say bị Ân Mộ Ngang dùng nước đá dội tỉnh, sau đó hắn hung tợn cảnh cáo mình đừng lại chọc phiền toái cho Dư Tiêu Nam, lùi về phòng bếp không ra tiếng.
“Cha mẹ nào không đem tâm huyết đều đặt trên người con cái.”
Dư mẫu bị hắn nói trong lòng cực kỳ thoải mái, đối con rể Ân Mộ Ngang này càng thêm vừa lòng, chỉ là tình huống thân thể Tiểu Nam có chút đặc thù, nàng còn muốn thăm dò Ân Mộ Ngang.
“Tiểu Nam, rửa phòng bếp giúp em con tẩy trái cây.”
Dư Tiêu Nam nhìn Ân Mộ Ngang một cái, thấy hắn cười với mình liền đứng dậy đi.
Xác định Dư Tiêu Nam vào phòng bếp, mẹ Dư hạ giọng nói, “Nhìn ra được con đối Tiểu Nam rất tốt, chúng ta làm cha mẹ thực yên tâm cũng liền không coi con là người ngoài, Tiểu Nam cùng con ở bên nhau đã bao lâu?”
“Nửa năm.”
Mẹ Dư gật gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục theo tuần tự mà hỏi, ba Dư lại chờ không kịp, nhanh miệng nói nhiều quá mức, “Vậy cậu vẫn luôn là đồng tính luyến ái?”
Mẹ Dư che mặt khụ một tiếng, ba Dư ngượng ngùng uống nước không nói lời nào.
Ân Mộ Ngang có chút buồn cười lại có thể lý giải bọn họ lo lắng.
“Bác trai bác gái, con biết hai người muốn hỏi cái gì. Tình huống Tiểu Nam con đều rõ ràng, con cùng em ấy ở bên nhau cùng giới tính em ấy không quan hệ, chỉ là bởi vì ta con em ấy.”
Ân Mộ Ngang nói chân thành, lòng mẹ Dư buông xuống. Vì Dư Tiêu Nam nàng không ít nhọc lòng, hiện tại có người thật tình nhi tử mình như vậy thực lòng, nàng thật cao hứng. Trong lòng ba Dư tuy không thả lỏng được nhưng cũng không thể thật không cho nhi tử tìm đối tượng. Nhìn Ân Mộ Ngang cũng không phải người cuồng tam trá bốn(người dối trá), cũng trước cam chịu.