Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 41: Ra nước (Thao cúc huyệt)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dư Tiêu Nam tỏ vẻ về sau không bao giờ ăn trứng lòng đào!

Chất lỏng hoa huyệt chảy ra trên trứng không nói, dươиɠ ѵậŧ bắn ra đồ vật bởi vì nghẹn đến quá lâu lại nồng lại tanh, cậu cắn một ngụm xong mặc kệ Ân Mộ Ngang dụ dỗ thế nào cũng không chịu lại há miệng, cuối cùng đều bị Ân Mộ Ngang nuốt vào bụng.

“Mộ Ngang, buồn ngủ quá, ngủ được không……”

Dư Tiêu Nam mới vừa hưởng thụ xong cực hạn cao trào, vừa mềm vừa mệt, ghé vào ngực hắn làm nũng.

“Vật nhỏ, coi lão công là gậy mát xa sao?”

Nói xong Ân Mộ Ngang dùng cự long vẫn nóng bỏng cứng rắn chọc mông cậu một cái.

“Ba” một tiếng làm mặt cậu đỏ bừng, rầm rì một lát lại cảm thấy mình xác thật có chút không đạo nghĩa, nhưng gần đây cậu thực dễ dàng buồn ngủ.

“Kia, kia Tiểu Nam giúp lão công loát ra được không?”

Ân Mộ Ngang chôn ở cổ cổ hít một hơi thật sâu, mở miệng giọng trở nên ám ách, “Không được.”

Ân Mộ Ngang ôm người quỳ nằm đặt trên bàn cơm, Dư Tiêu Nam không cam nguyện muốn đạp chỗ hiểm của hắn, đã bị bắt được chân làm chuyện xấu.

“Lá gan không nhỏ, ân?”

“Ngô, người ta mệt đến đầu váng mắt hoa, không phải cố ý…… Buông em ra đi……”

Ân Mộ Ngang hừ nhẹ một tiếng, “Học hư.”

Cậu bĩu bĩu môi, có chút trọng tâm không xong mà bò dán mặt bàn, một bên ngáp một bên nghĩ thầm học xấu cũng là anh làm hại. Mỗi ngày không kiêng nể gì tiêu hao người ta, không qua bao lâu người ta liền phải tinh tẫn nhân vong!

Ân Mộ Ngang cậu xác thật thật sự mệt, có chút đau lòng, gặm chân cậu một ngụm buông cậu, “Đêm nay chỉ một lần.”

Được hắn thỏa hiệp Dư Tiêu Nam cũng không phản kháng, lại ngáp một cái, hít mũi bỗng nhiên nghe thấy được một cổ hương vị thơm ngọt, cậu nhìn pudding vàng nhạt đặt ở cách đó không xa mắt sáng rực lên, muốn ăn.

“Hắc hắc.”

Dư Tiêu Nam như cún con bò qua, sau đó bắt lấy một cây cái muỗng đào muỗng to đưa vào miệng.

Ngô ngô, ăn ngon!

Dư Tiêu Nam nằm ở trên mặt bàn chỉ mặc áo sơmi trắng của hắn làm áo ngủ lỏng lẻo, vạt áo đều cuốn tới eo cũng không phản ứng, lộ ra nửa cái mông tròn trịa vểnh cao.

Hắn mới cởϊ áσ trên liền thấy người cách xa mình nửa thước. Mông nửa che nửa lộ như một trái mật đào chín mọng nước. Kẽ mông hơi lộ ra tiểu cúc huyệt hồng nộn nhiều nếp gấp, dưới ánh đèn vàng nhạt rất đáng yêu. Ân Mộ Ngang lăn lộn hầu kết duỗi tay vén lên áo sơmi vướng bận trên mông cậu, tay phủ lên mông thịt vừa vểnh vừa trơn.

Ân Mộ Ngang dùng sức vuốt ve nghiện, Dư Tiêu Nam bởi vì có ăn cũng không cùng hắn so đo, mặc hắn lưu lại vài đạo dấu vết đậm đậm nhạt nhạt trên mông mình. Hắn nhìn cậu tham ăn không khỏi buồn cười, “Mèo tham ăn.”

“Ngô ngô……”

Mông cho anh lại xoa lại niết thì thôi, xong việc còn ngại người ta tham ăn, còn có nhân tính hay không!

Dư Tiêu Nam căm giận lắc mông vừa tròn vừa vểnh bị hắn yêu thương tỏ vẻ kháng nghị, hoàn toàn không biết động tác nhỏ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn bao nhiêu.

“Oanh” một tiếng Ân Mộ Ngang cảm thấy máy cả người đều bị sôi trào, tiểu yêu tinh hại người này!

Chờ không kịp cậu ăn xong pudding, duỗi tay kéo eo cậu, chui đầu mông nộn thịt đĩnh kiều hung hăng cắn một ngụm.

“A!”

Dư Tiêu Nam gắt gao che chở pudding chỉ còn lại một ngụm, bỗng nhiên bị cắn ăn đau đến rụt mông sợ hãi kêu một tiếng, xoay đầu mắt tròn sương mù trừng mắt hắn lên án:

“Anh làm gì cắn người ta……”

“Anh nhìn xem có thể ra nước hay không.”

Ân Mộ Ngang ngẩng đầu trong mắt lóe lên ánh dục, lại cúi đầu theo dấu răng một ngụm một ngụm khẽ cắn. Thẳng đến Dư Tiêu Nam chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng mấp máy cúc huyệt phấn nộn, mới thổi khí vươn đầu lưỡi ở mặt trên liếʍ một vòng.

“Ngô ân……”

Hơi thở hắn lửa nóng như mang theo nhung cào xung quanh hậu huyệt, mông cậu nổi lên một tầng ngứa ngáy.

Ân Mộ Ngang cười khẽ, “Ra nước, tao.”

Thần kinh vốn mẫn cảm ở hắn nói một câu, cơ thể như có một ngọn lửa nhỏ tán loạn. Dư Tiêu Nam đầy mắt mê mang, đưa mông để sát vào mặt hắn vài phần.

“Mộ Ngang, Mộ Ngang…… Anh thích sao? Thích…… Liền lại liếʍ liếʍ…… Sẽ ra càng nhiều nước……”

Ân Mộ Ngang yêu chết cậu chủ động, nắm mông thịt mười phần, “Liếʍ chỗ nào? Nơi này?”

Nói xong hôn mông một cái.

“Không phải nơi đó……”

“Là nơi này?”

“Ngô, không phải a, Mộ Ngang anh quá xấu rồi……”

“Lúc trước đã nói em, muốn cái gì phải nói rõ ràng.”

Ân Mộ Ngang dùng ngón tay ở kẽ mông nhẹ nhàng xoa bóp. Ngứa ý một đường nhảy lêи đỉиɦ đầu, cậu run rẩy một trận, nếp uốn không tự giác co rút, du͙© vọиɠ muốn được âu yếm càng mãnh liệt.

Dư Tiêu Nam nức nở một tiếng, cường chống cơ thể, hai tay vòng đến phía sau nỗ lực tách ra cánh mông. Tiểu cúc huyệt vốn tròn tròn chịu lực bị kéo thành hình bầu dục, như miệng nhỏ tham ăn co rụt lại.

Đầy mặt cậu đỏ bừng, nửa u oán nửa cầu xin xoay đầu lại nhìn người xấu, “Mộ Ngang, liếʍ cúc huyệt Tiểu Nam……”

Muốn đùa lại bị cậu tao mị trêu chọc huyết khí dâng lên, giọng hắn đầy du͙© vọиɠ thâm trầm, “Tách tốt ra!”

Đầu lưỡi từ dưới lên trên đảo qua cúc huyệt, cậu chưa chuẩn bị kêu một tiếng. Hắn không cho cậu thời gian thở dốc, biến đổi góc độ ở nếp uốn non mịn mẫn cảm hút hôn cọ liếʍ. Dư Tiêu Nam khó nhịn tinh tế ngâm, quay đầu chỉ thấy tóc nam nhân đen nhánh lúc ẩn lúc hiện.

Dư Tiêu Nam lần đầu tiên bị hắn liếʍ như vậy. Cảm giác liếʍ cúc huyệt cùng hoa huyệt hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ vì cảm giác xung quanh hậu huyệt nhiều hơn, lúc bị liếʍ có một loại cảm giác bị chạm vào bên trong. Hiện tại đầu lưỡi hắn như là liếʍ chỗ sâu trong thân thể cậu. Tất cả dơ bẩn cùng tốt đẹp đều không chút giữ lại bày ra cho đối phương, làm cậu ngượng ngùng rùng mình lại tình triều rung động!

“Mộ Ngang…… Từ bỏ…… Ngô……”

Dư Tiêu Nam đầy mặt đỏ bừng, rốt cuộc chịu không nổi ngẩng đầu khóc kêu, eo lưng ưỡn ra đường cong mê người.

Ân Mộ Ngang nhìn bị cúc huyệt mình liếʍ đến oánh nhuận, bỗng nhiên không thỏa mãn ở bên ngoài cơ thể qua lại. Đầu lưỡi ở cửa động chọc vài cái, lúc cúc huyệt mềm xốp chọc vào.

“A!”

Đầu lưỡi linh hoạt khẽ vuốt vách tường mẫn cảm. Dư Tiêu Nam bị hắn hành động sợ không nhẹ, gắt gao cuộn đầu ngón chân, hai tay không còn sức tách mông, chống mặt bàn muốn bò về phía trước.

Ân Mộ Ngang lại nắm hai cánh mông thịt một phen, phòng ngừa cậu chạy thoát đồng thời dùng sức tách ra mông thịt. Cúc huyệt bị kéo ra một nụ hoa đỏ thắm, đầu lưỡi càng dễ ra vào.

Hắn vói đầu lưỡi vói vào nơi đó, dù rửa sạch qua cũng không phải nói sạch sẽ, Dư Tiêu Nam lại thẹn thùng lại đau lòng không nỡ gấp sắp khóc, xoay đầu kêu thảm:

“Mộ Ngang không cần vói vào, ô ô……”

Hắn không để ý cậu nói, ngược lại dùng đầu lưỡi bắt chước tính giao qua lại đâm vào rút ra, dần dần truyền ra tiếng dính nhớp.

Dư Tiêu Nam giãy giụa một lát thân mình liền dưới đầu lưỡi hắn tiến công mềm nhũn, vách tường được hầu hạ vô cùng thoải mái. Chỗ bị đầu lưỡi đυ.ng vào không đến tràng đạo càng thêm hư không, Dư Tiêu Nam ghé vào trên bàn không thỏa mãn vặn vẹo:

“Hừ ân…… Mộ Ngang…… Mau cho em, bên trong rất ngứa……”

Ân Mộ Ngang sợ một hồi lộng cậu bị thương, cố nén du͙© vọиɠ bản thân mà rời khỏi, lui về phía sau một bước lật người tới trước mặt, làm mông cậu treo không lại nâng hai đùi cậu lên một vai mình, tách ra cánh mông khép kín đâm nhục cụ cương cứng vào.

“Ngô a!”

Thịt trụ vừa lớn vừa cứng, đầu lưỡi không thể so sánh, căng toàn bộ nếp uốn cúc huyệt, cực trướng làm Dư Tiêu Nam thẳng lưng hét lên một tiếng.

Ân Mộ Ngang ở Dư Tiêu Nam thét chói tai mà thống khoái rên lên. Cự vật trướng đau tiến đến vào cơ thể mềm nóng liền không ôn nhu được, véo mông đại khai đại hợp đâm lên. Thế giới Dư Tiêu Nam trước mắt nháy mắt như sụp đổ kịch liệt lay động.

Ân Mộ Ngang nói là một lần, cũng đủ làm Dư Tiêu Nam chết đi lại sống, chờ tới khi hắn bắn, cậu đã hôn mê bất tỉnh.

Ân Mộ Ngang rửa sạch cho cậu xong ôm lên giường, di động cậu đột nhiên vang lên, hắn cầm qua, trên màn hình hiện một dãy số xa lạ. Ân Mộ Ngang híp mắt trực tiếp tắt máy.

Tùy tay ném di động, hắn cúi đầu cắn chóp mũi cậu, hung tợn ra tiếng:

“Không ngoan liền thao em!”

Dư Tiêu Nam trong lúc ngủ mơ như cảm ứng được hắn không vui, bỗng nhiên nhỏ giọng khụt khịt lên. Ân Mộ Ngang hoảng sợ, vội kéo người vào ngực vỗ nhẹ lưng dỗ cậu.