Edit: MOE (Thiên Ngọc)
40. Bảo bối thật là khó chịu (cao H, bóp tiểu kê kê làm, cao trào)
Ân Mộ Ngang buông ra côn ŧᏂịŧ cậu, tiểu nhục hành đứng thẳng trên bụng nhỏ, “Bảo bối tư mình tới.”
“Ngô, ngô……”
Tiểu nhục hành đã kề bên bùng nổ, cậu nghẹn đến mức khó chịu, đáng tiếc trình độ cậu tự an ủi là không, lại không có Ân Mộ Ngang dạy dỗ, bắt lấy tiểu dươиɠ ѵậŧ loát mấy cái ra không được liền bối rối. Một bên lung tung xoa kê kê trướng đến phát đau, một bên nức nở nhỏ giọng cầu xin.
“A…… Mộ Ngang, lão công…… Giúp giúp người ta đi……”
“Giúp thế nào?”
Ân Mộ Ngang cong môi hỏi lại, ở hai điểm đỏ thẫm trước ngực cậu kéo tới kéo đi.
Dư Tiêu Nam đáp không được lắc đầu, gấp đến sắp khóc.
“Làm em bắn, cầu anh làm em bắn……”
Ân Mộ Ngang rất thích nhìn cậu dục cầu bất mãn, quả thực làm người muốn yêu vào trong xương máu, khẽ cười nói, “Anh để dành lát nữa cho bảo bối.”
Nói xong kéo tay cậu ra, một tay vươn hai ngón tay dọc theo lỗ nhỏ cọ vòng, nháy mắt một dòng điện lưu thông toàn thân. Dư Tiêu Nam cuộn mũi chân nhẹ nhàng run lên, côn ŧᏂịŧ dưới tình huống không bị đυ.ng chạm lại trướng đại một vòng. Hoa huyệt cũng bắt đầu động tình chảy nước, dần dần đuổi tần suất mã mắt chảy nước.
“Mau…… Thao em nha, lão công……”
Phía trước muốn bắn, phía dưới muốn bị cắm, hai du͙© vọиɠ bất đồng lại dị thường mãnh liệt sắp tra tấn cậu điên rồi. Dư Tiêu Nam cắn môi nôn nóng vặn mông cọ cự vật hắn cứng rắn lửa nóng.
Ân Mộ Ngang nhìn cậu khó nhịn mê ly, thần kinh cũng bị thiêu cháy, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói câu gì, liền kéo ra khóa quần thả ra hung khí gân xanh bạo trướng. Không ngờ Dư Tiêu Nam so với hắn càng vội vàng, nghe tiếng kéo khoá quần hai tay nhỏ đã thò qua tới muốn sờ. Chờ Ân Mộ Ngang nâng cậu liền nắm đại điểu hắn không ngừng nhảy lên đưa vào huyệt mình mềm ấm trơn ướt.
“Ngô ân…… Ăn…… Ăn…… Ân……”
Dư Tiêu Nam lung tung lẩm bẩm, chọc vài cái liền nhét cực đại qυყ đầυ vào huyệt nước miếng chảy ròng, cũng không chú ý tới âm huyệt bị chống cực hạn mang đến trướng trướng, khép hai chân kẹp, gắt gao hút duẫn nam căn.
Ân Mộ Ngang ở phía sau cậu thấp suyễn một tiếng, kiên nhẫn đều bị Dư Tiêu Nam kẹp nát, đột nhiên thẳng lưng cắm vào thật sâu.
“A a……”
Cung khẩu bị đỉnh một chút, Dư Tiêu Nam ngẩng cổ ai ai khẽ gọi, run rẩy toàn thân làm tiểu nhục hành tích ra vài giọt dâʍ ɖị©ɧ.
Ân Mộ Ngang không cho cậu thời gian thích ứng, ngồi ở trên ghế lay động eo, ở trong thân thể cậu mãnh liệt đưa đẩy. Dư Tiêu Nam túm cánh tay hắn run giọng khẽ gọi, tiểu huyệt bị thao đến kɧoáı ©ảʍ như nước. Phun nước, du͙© vọиɠ đọng lại phun trào vượt qua cậu chịu đựng. Nhưng nam nhân lại vào lúc này bóp lấy hệ rễ, tiểu kê ba phí công run rẩy hai cái, một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không thể bắn ra.
“A a…… Lão công…… Không cần như vậy…… Ô ô…… Bảo bối thật là khó chịu…… Ô ô……”
Bị hai cổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt thay đổi rất nhanh lôi kéo thần kinh, Dư Tiêu Nam vừa khóc vừa tách tay hắn giãy giụa vặn vẹo, da thịt ướt mồ hôi nổi lên một tầng lại một tầng khó chịu bị đè nén đến cực điểm.
“Bảo bối ngoan, một lát sẽ sướиɠ.”
Ân Mộ Ngang hung ác cắm, giọng trấn an lại cực độ ôn nhu, một bên liếʍ mặt cậu nhăn, một tay khác phủ trên bụng cậu nhẹ xoa, giảm bớt khó nhịn cho cậu.
Dư Tiêu Nam vẫn khóc, muốn dùng nước mắt làm hắn buông tay cho mình thống khoái. Lần này hắn không chiều cậu, Dư Tiêu Nam chậm rãi mềm thân, hai đùi vô lực từ cạnh bàn trượt xuống bị hắn vớt lên một chân chiết ở trước ngực. Một chân khác ở không trung theo phía sau chống đối từng chút lay động. Lại nhiều lần thao lộng, cung khẩu phát trướng ẩn ẩn có xu thế bị phá mở, âʍ đa͙σ sưng đỏ bắt đầu một tầng lại một tầng co chặt.
Côn ŧᏂịŧ bị lấp kín, dục triều quay lại làm hoa huyệt cũng mất đi công năng cao trào, Ân Mộ Ngang hít sâu một hơi liên tục phá vỡ nhục đạo chặt đến không có một khe hở, từ bên trong trào ra một đại sóng tao thủy trong trẻo.
Dần dần cậu không khóc được, thần trí không rõ mồ hôi đầm đìa. Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể không ngừng kéo lên cùng bị đè nén đan chéo một khối như phải phá tan thân thể làm cậu căng chặt toàn thân. Ân Mộ Ngang biết cậu sắp chịu đựng không nổi, càng thêm bóp chặt hệ rễ, điều chỉnh góc độ thao cắm hung hăng cọ điểm mẫn cảm. Dư Tiêu Nam lập tức như cá mất nước cứng đờ bắn lên bụng hắn.
“Bảo bối tới!”
Ân Mộ Ngang khẽ kêu một tiếng, nhắm mắt chống cổ cậu, cuồng mãnh thẳng lưng liên tục nghiền điểm mẫn cảm. Dư Tiêu Nam đều nói không ra, giương miệng hầu kết loạn lăn, không bao lâu toàn thân trên dưới đã bị dục hỏa trong cơ thể thiêu đến đỏ bừng cũng kịch liệt co rút lên, tiện đà hô hấp không thuận. Lúc cậu cho rằng mình phải nghẹn chết Ân Mộ Ngang không báo trước buông ra côn ŧᏂịŧ cậu, đồng thời ôm cậu đứng lên đâm sâu một cái.
“A a a!!”
Dư Tiêu Nam hét lên một tiếng, trước mắt một trận trâng một trận đen luân phiên mà loé. Thời gian dài bị bắt nhẫn nại làm thân thể cậu tạm dừng vài giây mới phản ứng lại, dươиɠ ѵậŧ cùng hoa huyệt co rút một trận mới đồng thời cao trào.
Khí cụ chôn sâu ở nhục huyệt mềm cảm nhận được một trận kẹp chặt muốn mệnh, mặt nam nhân đỏ lên, ngẩng cổ cực độ hưởng thụ rên một tiếng.
Trận tính ngược cao trào kéo dài này, kɧoáı ©ảʍ so cao trào nùng liệt hơn vài lần. Toàn thân Dư Tiêu Nam như bay bỏng trên một tầng mây, thần trí hoảng hốt thật lâu không phục hồi tinh thần được. Kê ba ước chừng bắn sáu bảy cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới ngừng run rẩy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một không rơi xuống đất bắn lên trứng lòng đào trên bàn ăn.
Ân Mộ Ngang hưởng thụ xong, rời khỏi thân thể cậu, hơi thúc hông về phía trước, đại cổ ái dịch theo cửa động như hồng thủy tràn lan tưới trên trứng lòng đào Dư Tiêu Nam thích ăn.