Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Ân Mộ Ngang nhẹ nhàng gặm cắn gáy cậu, ngứa ý cùng đau đớn rất nhỏ làm Dư Tiêu Nam rụt một bên vai tinh tế ngâm.
“Ngô…… Mộ Ngang, từ bỏ, sẽ bị nhìn thấy……”
Phòng ăn du thuyền đối diện boong tàu, tuy các thuyền viên đều ở phía sau, nhưng tùy thời đều có khả năng sẽ đi qua.
Hắn mơ hồ lên tiếng, tay lửa nóng dọc theo vạt áo to rộng trên người cậu duỗi vào, ở mềm thịt sườn eo vuốt ve lên, “Lại béo sắp biến thành heo con.”
Dư Tiêu Nam quay đầu bất mãn trừng mắt hắn một cái, rốt cuộc là ai mỗi ngày đều uy mình một đống thức ăn ngon nha!
Ân Mộ Ngang có chút chịu không nổi ánh mắt cậu dính hơi nước, nghiêng đầu cắn khóe môi cậu lẩm bẩm, “Bảo bối, rất muốn nhìn em khóc.”
Dư Tiêu Nam tim đập nhanh, trợn tròn đôi mắt cùng hắn nhìn nhau một hồi mới lắc đầu. Cậu thừa nhận ngày thường Ân Mộ Ngang sủng mình lợi hại, chỉ là vừa lên giường hắn liền sẽ biến thành một con dã thú muốn ăn mình luôn!
Nam nhân không cho cậu cơ hội chạy thoát, tay trên eo bỗng nhiên chuyển qua ngực, nắm đầṳ ѵú nửa đĩnh kéo ra ngoài. Dư Tiêu Nam ăn đau nhẹ kêu một tiếng, đã bị hắn mang theo cuồng liệt hôn lên.
“Ngô……”
Hắn dễ như trở bàn tay xông vào khớp hàm, mở hàm trên, ở khoang miệng có quy luật lại dồn dập mà cướp đoạt, như muốn nếm mỗi một tấc điềm mỹ một lần.
Dù đã cùng hôn không biết bao nhiêu lần, cậu vẫn không chống cự được hắn mang đến mê loạn, trợn tròn mắt chậm rãi nửa rũ, thủy quang nhộn nhạo mỏng dục.
Ân Mộ Ngang ôm cơ thể cậu dần dần mềm xuống, kéo toàn bộ lưỡi cậu kéo vào miệng tùy ý nhấm nháp. Lưỡi nhỏ bị mυ'ŧ ẩn ẩn đau, miệng phân bố ra đại lượng nước bọt theo khóe miệng chảy ra, cảm giác thiếu Oxy làm cậu dần dần hôn mê. Cuối cùng chịu không nổi hừ nhẹ một tiếng, bỏ chiếc đũa trong tay, bắt lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng giãy giụa.
Ân Mộ Ngang dừng lại hôn sâu muốn nuốt môi lưỡi cậu vào bụng, buông người ra. Lúc cậu giương miệng nhỏ dồn dập hô hấp, lôi kéo tay nhỏ đi xuống, thẳng đến côn ŧᏂịŧ thật nhỏ lại trướng ngạnh đưa vào tay cậu.
Dư Tiêu Nam trong mê loạn theo bản năng trên dưới loát loát, đột nhiên cảm thấy trên người mình một trận khô nóng. Cúi đầu nhìn, mới phát hiện qυầи ɭóŧ mình không biết lúc nào bị cởi tới đầu gối, tay bắt lấy nhục côn mình chảy nước.
Mặt cậu nóng lên muốn buông tay, lại bị hắn nắm.
Ân Mộ Ngang một bên hôn mặt phấn hồng, một bên hỏi, “Bảo bối, trứng gà với pudding, muốn ăn cái nào trước?”
Dư Tiêu Nam theo hắn nói nhìn qua, cậu thích ăn trứng lòng đào cùng pudding xoài đang tản ra mùi hương cùng màu sắc mê người, chỉ là vừa nghe ngữ khí hắn không có hảo ý, Dư Tiêu Nam vừa nuốt nước miếng vừa hồi, “Đều…… Đều không muốn ăn.”
“Vậy ăn trứng gà trước.”
Ân Mộ Ngang bá đạo quyết định cho cậu, sau đó mang theo tay nhỏ tiếp tục ở tiểu nhục hành loát động.
“Ngô…… Ngô…… Mộ Ngang, đừng…… Đừng lộng…… Sẽ ra tới……”
Khoang bụng truyền đến một trận tê mỏi, Dư Tiêu Nam thở gấp. Hai mắt vô thức nhìn chằm chằm kê kê mình đã hoàn toàn đứng thẳng, mã mắt chảy nước ra ngoài.
“Bắn cho anh xem.”
Giọng hắn trầm xuống, một bên vuốt ve tiểu dươиɠ ѵậŧ, một bên tách hai đùi cậu ra đặt vào cạnh bàn. Một tay khác theo mông sờ đến giữa đùi cậu, đẩy ra đoá hoa dính nhau, vê hai mảnh hoa mềm mại tinh tế xoa bóp, móng tay cố ý vô tình cọ đến tiểu thịt đế.
“A…… Hừ ân…… Mộ Ngang…… Ngứa…… Ngứa……”
Kɧoáı ©ảʍ thịt nhận làm cậu hết sức mẫn cảm, bị hắn như có như không trêu chọc, trên người như bị kiến bò lại tê lại ngứa. Dư Tiêu Nam trở tay túm quần áo hắn, ngửa đầu như mèo con làm nũng vặn vẹo trong ngực hắn, phát ra nhẹ suyễn mị kêu.
Ân Mộ Ngang cúi đầu khẽ cắn cổ cậu, một tay vòng lại hệ rễ, một tay khác xoay ngón tay ở âm đế sưng lên cọ vòng. Dư Tiêu Nam thở dốc kêu nhỏ vài tiếng, thân mình run rẩy một trận, từ nhục động chảy ra tiểu cổ dâʍ ɖị©ɧ.
“Bảo bối em ướt.”
Ân Mộ Ngang ở bên tai thổi khí, Dư Tiêu Nam giương miệng chuyển tầm mắt thất thần tới hắn, một hồi mới lẩm bẩm, “Lão công, còn muốn……""