Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 35: Tiểu yêu tinh bị thao choáng

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

35. Tiểu yêu tinh bị thao choáng (thao tử ©υиɠ, liên tục cao trào)

Ân Mộ Ngang buông chân cậu, đỡ người ngồi dậy, sờ sờ mặt nhỏ ửng hồng ướt mồ hôi.

“Bảo bối, nhìn xem.”

Ân Mộ Ngang quệt nước trái cây đặc sệt tới trước mắt cậu. Vị thơm ngọt tản ra ở chóp mũi, hắn nói làm cậu phản xạ có điều kiện mở ra miệng nhỏ ăn.

Ân Mộ Ngang cười khẽ, ngậm một ngụm đút cho cậu. Tiểu thèm miêu Dư Tiêu Nam mở to miệng nuốt vào, mang theo hương vị chính mình da^ʍ tanh thơm ngọt càng thêm choáng váng lên. Rất nhanh hai người chia nhau uống sạch nước trái cây, chỉ là chờ đến cái ly thấy đáy cậu còn chưa giải khát, đầu lưỡi liền theo lưỡi hắn vào miệng lung tung mà phiên giảo, mυ'ŧ sạch bọt ăn cùng dâʍ ɖị©ɧ, cũng đốt ngon lửa Ân Mộ Ngang đè ép hồi lâu lên.

Hắn nâng mặt cậu, hai người môi lưỡi chia lìa, Dư Tiêu Nam mềm mại ghé vào hắn giương miệng nhỏ không thỏa mãn mà hừ. Đầu lưỡi phấn nộn để ở hàm răng run lên.

Hô hấp hắn dày nặng lên, cắn chóp mũi cậu hung tợn gầm nhẹ, “Thật muốn ăn em!”

Dư Tiêu Nam bị hắn cắn đau, rầm rì dẩu miệng.

Ân Mộ Ngang nhìn bộ dáng cậu làm người muốn yêu thương hồng quang trong mắt càng sâu, bế người lên đi tới ban công lộ thiên, bắt đầu ăn bữa chính đêm nay của hắn.

Dư Tiêu Nam mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy trong cơ còn tàn lưu lạnh ý bỗng nhiên bị thứ lớn lửa nóng thô cứng lấp đầy, thân thể lung lay như treo giữa không trung. Huyệt nội bị mạnh mẽ ma sát đâm chọc, khoang bụng thực trướng thực nóng lại thực thoải mái.

Mãnh liệt tê dại lưu thông khắp người, cậu thớ dốc run lên từng trận, tay rũ một bên khi buông lỏng khi nắm chặt, ý thức bị ép dần dần thu hồi.

“Tỉnh?”

Nhìn cậu mở to mắt, Ân Mộ Ngang cố ý thẳng lưng nặng nề đâm một cái.

“A a!”

Dư Tiêu Nam hét lên một tiếng, thần kinh vốn còn mơ hồ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thanh tỉnh một chút, lúc này mới phát hiện mình nằm trên võng , Ân Mộ Ngang nắm mắt cá chân kéo lớn ra hai bên. Võng trước sau đong đưa, hoa huyệt vừa nhanh vừa chuẩn mà đυ.ng dươиɠ ѵậŧ hắn.

“Ngô ân……! Đừng a…… Mộ Ngang…… A……! Chậm một chút…… Cầu…… Cầu anh…… Hừ ngô……!”

Có võng phụ trợ, Ân Mộ Ngang không cần dùng sức cũng có thể hưởng thụ tiểu huyệt mang đến kɧoáı ©ảʍ tiêu hôn.

“Cầu anh cái gì?”

“Ngô……! Ưm không được…… A……! Không cần cắm…… A……! Muốn hư…… hư…… Ngô ân……!”

Tiểu hoa non mịn bị đại điểu bạo trướng thô bạo ma sát, tích tụ quá nhiều tê dại đã biến thành toan trướng khó nhịn, Dư Tiêu Nam lắc đầu nhỏ cầu xin.

“Nơi nào muốn hư?”

“…… Bên trong…… A……! A ân……!”

“Nơi nào? Bảo bối nói rõ ràng.”

Ân Mộ Ngang không thuận theo không buông tha cậu. Tay trượt đến đùi cậu, dùng sức tách ra huyệt khẩu đã bị căng đến trắng bệch, thở dốc càng thêm thô bạo thẳng tiến vào trong, hai trứng đều nhét vào vài phần.

“A ân……! Không cần……! Bên trong tiểu huyệt…… Bị anh thao…… Hoa huyệt…… Bên trong…… Muốn hư…… A……! Mộ Ngang…… Phóng…… Tha em…… Ô ô……”

Dư Tiêu Nam chịu không nổi hắn nảy sinh ác độc khi dễ, lung tung nói da^ʍ ngôn lãng ngữ. Sợ bị hắn đâm bay đi, tay nhỏ gắt gao túm võng, trong mắt lệ quang điểm điểm nức nở không ngừng.

Bộ dáng cậu thê thảm đáng thương làm máu hắn càng thêm dâng trào, trong mắt hắn nhấp nhoáng tinh quang hung ác, vừa tàn nhẫn thao vừa nặng nề đánh mông cậu.

“Tiếp tục khóc!”

“A……! A……! Đau…… Ô ô……! Quá sâu…… Đừng…… Đừng thao…… A……! Em sắp chết…… Mộ Ngang…… Ngô ân……! A……! Ô ô……”

Mông bị đánh co rụt lại, hoa thịt cũng gia tốc mấp máy, gắt gao hút bọc nam căn.

Ân Mộ Ngang sướиɠ đến da đầu tê dại, mồ hôi nóng nhỏ xuống từng giọt, “Mới thao như vậy…… Ân…… Thế nào sẽ chết?”

“Ô ân……! Mộ Ngang…… Đừng lại…… sâu…… A ân……! Đã…… Rốt cuộc…… Ngô ân……! Cầu anh……”

Dư Tiêu Nam nghiêng đầu nhỏ đầy mặt nước mắt. Trải qua một phen thao lộn, cơ thể đâu trướng tê mỏi như sẽ nổ tung, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.

Ân Mộ Ngang vớt nửa người trên cậu lên, thương tiếc liếʍ lông mi, cắn vành tai cậu nói nhỏ một câu.

Dư Tiêu Nam gian nan thở dốc, ánh mắt tan rã chuyển hướng hắn.

“Bảo bối mau kêu!”

Ân Mộ Ngang thấp giọng ra lệnh, eo hông lắc càng nhanh, dâʍ ŧᏂủy̠ bị cắm bắn khắp nơi.

“Ngô ân! A! Lão công! Lão công! Chậm một chút…… A…… Tiểu Nam…… Chịu…… Chịu không nổi…… A…… Muốn đi……”

Dư Tiêu Nam vô lực phản kháng, run lưỡi kêu thứ hắn muốn nghe.

Cậu thuận theo làm trong lòng hắn mềm mại không thôi, càng thêm muốn yêu thương hoà cậu vào xương thịt.

“Bảo bối ngoan, chúng ta lại đến một lần rất sướиɠ.”

Ân Mộ Ngang nâng một chân cậu lên vai, cự long vừa nhanh vừa đột nhiên ra vào hoa huyệt. Mỗi lần ra vào khe mũ đều hung hăng cọ qua điểm mẫn cảm.

“Ngô ân……! Không cần…… A……! Thật thoải mái…… A……! A a……! Lão công! A! Thao hư em…… Thao hư em…… Lão công!”

Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ nổ tung sau đầu, Dư Tiêu Nam nhăn mặt mê loạn kêu. Tay nhỏ vô thức cào ngực hắn, mông nhỏ như môtơ điên cuồng lắc lư.

“Tiểu yêu tinh, thực nhiệt tình!”

Ân Mộ Ngang bị cậu kẹp đến huyết mạch phẫn trương, đối với điểm mẫn cảm cắm mấy chục cái. Dư Tiêu Nam căng chặt cung khẩu rốt cuộc dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ luân phiên mềm xốp, hút cực đại qυყ đầυ vào.

“Thật sướиɠ!”

Ân Mộ Ngang rống nhẹ, mắt đỏ một mảnh, đón ý nói hùa võng đong đưa tần suất thúc hông càng lắc càng nhanh, từng chút đâm tử ©υиɠ. Dây võng không chịu được trọng lực bị hắn làm “kẽo kẹt”.

“A! Thao mở! A ân……! Muốn chết! Không cần! Không cần! Lão công…… A! A a!”

Cung khẩu bị căng, Dư Tiêu Nam không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ muốn mạng người khóc lớn lắc đầu. Không bao lâu thân thể từ run rẩy nhỏ đến kịch liệt, rất nhanh một đại cổ dâʍ ɖị©ɧ từ cung khẩu bị thao chảy xuống.

Ân Mộ Ngang ngưỡng cằm hưởng thụ mật huyệt co rút mang đến kɧoáı ©ảʍ. Lúc huyệt mềm xốp nỗ lực rời khỏi, phát ra “ba” một tiếng.

“Không cần…… Lão công…… Không cần…… Ô……”

Kɧoáı ©ảʍ chưa hoàn toàn rút đi, cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, đã là trạng thái nửa hôn mê, ôm cánh tay không ngừng run lên, ý thức còn dừng lại ở lúc hắn thao mình, khụt khịt xin tha.

Ân Mộ Ngang kéo ra tay cậu để ở bên môi, mổ mổ khóe môi cậu, “Vật nhỏ, anh còn không có tận hứng.”

Nói xong liền đẩy ra bắp đùi cậu, tiểu huyệt phì sưng mở một chút, lộ ra âm đế run rẩy. Lúc trước tiểu đậu bị roi da đánh qua, hiện tại sưng như cherry nhỏ, tựa hồ chạm vào liền sẽ vỡ ra.

Ân Mộ Ngang quỳ một gối, đặt hai đùi cậu lê vai, đối âm đế nhẹ nhàng thổi một hơi.

“Ngô!” Dư Tiêu Nam lập tức run rẩy.

Ân Mộ Ngang khẽ cười, duỗi tay tách ra nhục huyệt, há miệng ngậm âm đế.

“A a!”

Dư Tiêu Nam theo bản năng hét lên một tiếng, chân đạp vai hắn dùng sức chống đẩy.

Nam nhân không chút bị ảnh hưởng, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh âm đế không ngừng họa vòng, lúc eo bụng cậu run lên, dùng lực hút.

“A a! Ách ân!!”

Dư Tiêu Nam bỗng nhiên mở to hai mắt, từng trận bạch quang hiện lên phóng đại trước đồng tử, một đạo cột nước từ nữ huyệt phun ra bắn vào cằm hắn.

Ân Mộ Ngang buông miệng, đứng dậy bắt lấy đùi cậu. Dư Tiêu Nam còn đang phun âm tinh, hắn thẳng lưng một cái, một lần nữa cắm khí cụ trướng ngạnh vào, ngón tay nắm tiểu đế sưng to, xoa nắn tễ lộng.

“Ngô! A! A!”

Dư Tiêu Nam như cá mất nước thẳng lưng kêu, bắp đùi run rẩy, một cổ tiếp một cổ âm tinh không ngừng phun ra ngoài.

Cậu không ngừng cao trào, huyệt đạo chặt như kẹp tan côn ŧᏂịŧ hắn. Hai mắt Ân Mộ Ngang đỏ đậm dục huyết cuồn cuộn, cuồng bạo thẳng lưng thúc hông hung ác thao, qυყ đầυ cắm tử ©υиɠ thật sâu.

“A! Ách a!”

Trong ngoài chịu song trọng giáp công, Dư Tiêu Nam trợn trắng mắt liên thanh nức nở. Tiểu huyệt đều phun không ra cái gì, khoang bụng cùng thần kinh vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ vẫn không ngừng căng chặt. Cậu rụt thân mình ửng hồng run lên, chỉ cảm thấy mình như chết một lần lại một lần.

Qυყ đầυ bị cung khẩu ôm chặt, hành thân lại bị nhục đạo kịch liệt co rút không ngừng hút duẫn, sảng khoái không ngừng lan khắp toàn thân. Hắn thở dốc dần dần dày đặc, cắn răng điên cuồng đâm mấy chục cái, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng như mãnh thú bắn nùng tinh vào tử ©υиɠ.

Hắn ôm người thở dốc một chút, ngẩng đầu phát hiện không biết lúc nào cậu đã ngất đi. Hắn bất đắc dĩ than một tiếng, bế người lên lui vào trong, ngửi mùi hương trên người cậu hỗn hợp mùi tanh dâʍ ɖị©ɧ, thịt trụ lại có tinh thần nhếch lên, dưới du͙© vọиɠ mãnh liệt không khỏi có chút tức giận, cắn môi cậu nửa mở cọ xát.

“Tiểu yêu tinh không có trách nhiệm!”