Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Lúc trước Dư Tiêu Nam chỉ nghe hắn nói là ra biển chơi, nhưng không nghĩ hắn sẽ đưa mình tới một đảo nhỏ rời xa thành phố ồn ào, càng sẽ không biết Ân Mộ Ngang siêu tăng ca hơn nửa tháng là vì lần nghỉ phép này.
Ánh nắng tươi sáng gió biển nhè nhẹ, Dư Tiêu Nam lặn xuống nước chơi một buổi trưa, lên du thuyền liền mệt ngủ rồi.
“Lão nhị, hôm qua trở về, người anh đâu?”
Tưởng Khoát hai mắt quầng thâm ở bên kia điện thoại rít gào.
Nhị ca nghỉ phép, làm hắn làm tổng tài mấy ngày, nhưng Tưởng Khoát sao có thể so nhị ca trăm công ngàn việc cuồng làm việc, đã sắp căng không nổi nữa.
“Kế hoạch có biến.”
Ân Mộ Ngang câu lấy một lọn tóc Dư Tiêu Nam vòng tới vòng lui, không chút để ý trả lời.
“Dựa, lão nhị anh quá mẹ nó âm hiểm, em muốn cắt bào đoạn nghĩa* với anh!”
(*Cát bào đoạn giao 割袍断交: cùng gọi là “cát bào đoạn nghĩa” 割袍断义, xuất xứ từ câu chuyện “Quản Ninh cát tịch” trong Thế thuyết tân ngữ. Dùng “cát bào đoạn giao” “cát bào đoạn nghĩa” “Quản Ninh cát tịch” để hình dung việc đoạn giao với bạn bè, cứt đứt tình nghĩa)
Ân Mộ Ngang nheo mắt, “Phải không, vậy dươиɠ ѵậŧ em anh sẽ cùng nhau cắt bỏ.”
Tưởng Khoát bên kia điện thoại lập tức giật mình một cái, vội che lại đũng quần, “Ai u nhị ca, vừa rồi người ta nói giỡn, hôm nay là sinh nhật anh, anh cùng Tiểu Nam hảo hảo chơi nga, em không quấy rầy hai người.”
Ân Mộ Ngang treo điện thoại, đã gần tới hoàng hôn, gợn sóng trên mặt biển dập dờn bồng bềnh phô một tầng ánh chiều sáng vàng. Hắn cúi đầu nhìn người gối lên trên đùi mình ngủ đến như heo con, hàng năm lãnh ngạnh tại một khắc này sụp đổ, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một độ cong.
“Ngô, em ngủ bao lâu rồi?”
Dư Tiêu Nam rốt cuộc ngủ đủ, ngồi dậy duỗi lười eo.
“Nửa ngày trời.”
Dư Tiêu Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Sao anh không gọi em?”
“Chờ em dưỡng đủ tinh thần buổi tối bị anh ăn.”
Dư Tiêu Nam đỏ mặt lên mắng hắn, “Anh không đứng đắn.”
Ân Mộ Ngang cười khẽ, phân phó thuỷ thủ quay đầu về đảo nhỏ.
……
“Ngô…… A…… Hừ ân…… Hừ ân……”
Phòng khách không có bật đèn, ánh trăng trong trẻo xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào Dư Tiêu Nam cả người trần trụi. Cậu dựa lưng vào cửa sổ sát đất ngồi ở trên bàn ăn siêu lớn, hai tay bị màn trói chặt treo đỉnh đầu, mặt ửng đỏ vì khiêu đản làm chuyện xấu sắc, cắn môi tinh tế ngâm.
Cửa phòng khách truyền đến tiếng vang, sắp bị du͙© vọиɠ thiêu hỏng Dư Tiêu Nam giật giật cổ tay, run giọng mị kêu, “Mộ Ngang…… Mộ Ngang…… Ngô ân……”
Ân Mộ Ngang mang bánh kem cùng một camera tiến vào, tầm mắt gắt gao dừng ở thân ảnh mị người tận xương.
“Mộ Ngang…… Bên trong…… Rất ngứa…… Ngô ân…… Từ bỏ…… Lấy…… Lấy ra tới……”
Khiêu đản chấn động đánh vào vách trong mẫn cảm, lại tê lại ngứa kɧoáı ©ảʍ nhỏ vụn rất tra tấn người. Dư Tiêu Nam khó nhịn cọ xát hai chân dài trắng nõn.
Ân Mộ Ngang mở camera đi tới, cúi người liếʍ mồ hôi mỏng trên mặt cậu, hô hấp lửa nóng phun trên da thịt kiều nộn chọc cậu cả người run rẩy.
“Em còn chưa hát mừng sinh nhật, háy xong anh lấy ra.”
Dư Tiêu Nam gian nan nuốt nuốt nước bọt, vội hát cho hắn, “Chúc anh…… Sinh…… Sinh nhật…… Vui sướиɠ…… Ách ân…… Ân……”
Tâm tình Ân Mộ Ngang rất tốt hảo, dựa vào cạnh bàn vừa chụp ảnh vừa nghe cậu đứt quãng hát, chờ cậu hát xong một câu lấy điều khiển từ xa mini trên bàn chỉnh chấn động cao hai mức. Giọng Dư Tiêu Nam lập tức cất cao.
“Chúc anh…… Sinh…… A…… Không cần…… A a…… Chịu không nổi…… Chịu không nổi…… Ngô ân…… Mộ Ngang…… Mộ Ngang……”
Hai khiêu đản từ một cây mang theo lông buộc chặt đầu, cậu lắc mông muốn giảm xóc cúc huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại làm khiêu đản trong hoa huyệt trượt đến chỗ càng sâu, chống cung khẩu nghiền nát. Chờ cậu bài trừ khiêu đản ở huyệt trước ra một chúc, cúc huyệt lại trượt tới càng sâu. Dây lông đâm vào thịt non lặp lại xô đẩy xuống đáy chậu. Trên người cậu nổi lên một tầng lại một tầng kɧoáı ©ảʍ, ý thức mơ hồ cầu xin.
Ân Mộ Ngang nắm đầu gối kéo ra hai bên, mật huyệt một mảnh thủy quang lầy lội, tiểu côn ŧᏂịŧ đứng cao. Thịt huyệt dính đầy tao thủy hưng phấn, lộ ra thịt đế sưng to. Hai cửa động phấn nộn trước sau không ngừng khép mở, chảy ra một vũng nước sốt làm ướt mặt bàn.
Hắn lăn lộn hầu kết, giọng trở nên lại trầm lại ách, “Bảo bối còn không có hát xong.”
“Ô ô…… Không cần hát…… A…… Mộ Ngang…… Thật là khó chịu…… Thân thể…… Rất…… Rất ngứa…… Cứu…… A…… Thao thao em…… Ngô ân……”
Dư Tiêu Nam nức nở lắc đầu, mũi chân banh đến gắt gao, lực độ khiêu đản đâm tuy như kho Ân Mộ Ngang thao cậu, nhưng tốc độ chấn động lại rất nhanh. Làm da đầu tê ngứa như cắm rễ vào thân thể. Làm thần kinh cậu tɧác ɭoạи, đầy đầu óc đều là hình ảnh côn ŧᏂịŧ lớn của hắn tàn nhẫn thao mình.
“Không được, không hát phải tiếp nhận trừng phạt.”
Hắn hít sâu một hơi áp xuống dục triều quay cuồng trong cơ thể, chỉnh độ chấn động đến lớn nhất.
“Ngô ân…… Không cần…… A…… A…… Mộ Ngang…… Cho em…… Cho em…… Đau đau Tiểu Nam…… A ô…… Ngô……”
“Ong ong” từ cơ thể cậu truyền ra, toàn thân Dư Tiêu Nam phiếm hồng, nhắm mắt run giọng kêu, rất nhanh thân thể run lên như bị điện giật.
Ân Mộ Ngang biết cậu sắp cao trào, kéo ra hai chân cậu, một tay cầm camera, một tay tách ra hoa huyệt co rút, để camera sát vào mật hoa kiều diễm. Vài giây sau Dư Tiêu Nam nức nở kịch liệt nẩy mình một chút, ke kê cùng hoa huyệt đồng thời phun ra một cổ chất lỏng bắn tung tóe camera.