Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sau khi bắn tinh Ân Mộ Ngang rời khỏi cơ thể cậu, bắt lấy vai cậu kéo ra một chút khoảng cách.
Dư Tiêu Nam nghiêng đầu nửa giương miệng thở, hai chân vô lực khép kín tùy ý tầm mắt Ân Mộ Ngang dính ở nơi riêng tư mê người.
Hoa huyệt lầy lội, thịt môi sưng cao, lộ ra lỗ nhỏ thao đến khép không được, mị thịt sung huyết sưng to đỏ tươi ở cửa động, theo chủ nhân hô hấp hơi hơi mấp máy bài trừ đại lượng hỗn hợp bạch dịch cùng dâʍ ŧᏂủy̠.
Ánh mắt nam nhân càng ngày càng trầm, hầu kết lăn lộn moi ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhét vào miệng cậu.
“Ngô……”
Vị tanh nồng làm Dư Tiêu Nam kháng cự, lại bị hắn kẹp đầu lưỡi.
“Ngoan, nuốt vào.”
Hắn ách thanh dỗ cậu, không chút che giấu thương tiếc trong mắt.
Dư Tiêu Nam không kháng cự được hắn nhu tình, nghe lời nuốt vào bụng. Ân Mộ Ngang cong khóe miệng cười khẽ cúi đầu ngậm lấy miệng nhỏ.
Hắn mềm nhẹ hôn, tay to cắm vào sợi tóc mềm mại, câu đầu lưỡi cậu khẽ liếʍ chậm hút. Dư Tiêu Nam hôn hôn trầm trầm bị hơi thở dày đặc nam tính của hắn bao phủ dần dần trầm mê, không tự giác chuyển động lưỡi đáp lại hắn.
Ăn đủ lưỡi nhỏ hắn buông ra môi sưng đỏ, tay to ôm mặt cậu, “Em để anh chờ lâu lắm.”
Dư Tiêu Nam khôi phục một chút thể lực mở hai mắt hơi nước mờ mịt khó hiểu nhìn hắn. Hắn chống môi cậu cười nhẹ, nhục bổng cương cứng không báo trước lại cắm vào.
“Ngô ân…… A…… A…… Mộ Ngang…… Từ bỏ…… Vừa rồi đủ rồi nha……”
Nhục đạo vì lúc nãy mãnh liệt thao làm có chút tê mỏi, lúc này nhất thời co rút không kịp chịu đựng không hắn, từng trận khó nhịn chua xót. Dư Tiêu Nam bóp cánh tay hắn hít thở liên tục.
Ân Mộ Ngang một tay ôm eo cậu, nhẹ mổ khóe môi run rẩy, “Vừa rồi? Vừa rồi chỉ là cho em thả lỏng.”
“Ngô……?”
Dư Tiêu Nam khϊếp sợ ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy có chút đáng sợ, không khỏi nức nở cầu xin:
“Đừng…… Đừng…… Mộ Ngang…… Em sẽ chết…… Sẽ chết…… Ô……”
Hắn yêu thương hôn mặt cậu, ở bên tai cậu nhẹ dỗ, “Đừng sợ, em chết, anh cũng sẽ thao em sống lại.”
“Ô…… Ô ô…… Anh đã nói không khi dễ…… Ngô ân! A……! A……!”
Không đợi Dư Tiêu Nam lên án xong, thịt hành lửa nóng đã ở trong thân thể cậu mãnh liệt trừu động.
“Bảo bối, đây là yêu em.”
Hắn một bên biện giải một bên càng cuồng mãnh lắc eo cắm, bàn làm việc bằng gỗ đều rung chuyển.
“Ngô……! Ách a……! Ách a……! Đau……! A……! Không! Ngô ân!!”
Thân thể như bị hắn đâm tan, trướng đau cùng kɧoáı ©ảʍ trộn lẫn, làm toàn thân cậu tê dại. Không bao lâu Dư Tiêu Nam duỗi mũi chân cao trào.
Ân Mộ Ngang một tay tiếp được thân thể cậu ngửa ra sau, một tay nâng mông ôm cậu cách mặt bàn.
“Ân a!”
Hai đùi Dư Tiêu Nam hoàn toàn cách mặt đất, bắp đùi khép kín làm âm huyệt biến hẹp cùng côn ŧᏂịŧ đè ép trở nên càng kịch liệt. Dư Tiêu Nam còn ở cao trào chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu một tiếng, lại đại cổ lãng dịch trên qυყ đầυ.
Nam nhân cực hưởng thụ huyệt nội mang đến kɧoáı ©ảʍ mỹ diệu, ôm người tới sô pha. Cả người Dư Tiêu Nam chỉ dựa vào nơi riêng tư cắm nhục căn để chống đỡ treo trên người hắn. Mỗi lần Ân Mộ Ngang đi một bước liền cố ý đâm cậu một chút, hung hăng cọ xát, cậu sẽ phát ra âm rung chọc người như tiểu nãi miêu.
Tới sô pha Dư Tiêu Nam đã cao trào vài lần, đại lượng dâʍ ŧᏂủy̠ bị bài trừ ra tích một đường rõ ràng. Ân Mộ Ngang ôm người ngồi vào sô pha, cúi đầu hôn hôn trán cậu ướt mồ hôi, bóp chặt eo cậu lại bắt đầu cắm.
“Ân…… Ân…… Ô…… Mộ…… Mộ Ngang…… Ân…… Không cần…… Ô…… Cầu…… Cầu anh………… Ô……”
Dư Tiêu Nam cả người mềm mại, thần kinh mệt mỏi không chịu nổi đại sóng kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn mà đến, nức nở lên.
“Bảo bối, anh còn chưa bắn, sao em có thể kêu anh dừng lại.”
Hắn liếʍ mí mắt cậu gục xuống, ôn nhu nhẹ dỗ.
“Hừ ân…… Ô…… Ô……. Anh bắn…… Mau…… Mau bắn……”
“Đừng nóng vội.”
Hắn cười khẽ, một tay sờ soạng kẽ mông cậu. Cúc huyệt nhắm chặt lỗ bị một tầng tao thủy phía trước bao phủ chảy tới. Hắn dùng lòng bàn tay xoa nhẹ vài cái, chậm rãi đưa ngón tay vào.
“Ngô ân…… Đừng…… Ân…… Ân……”
Ân Mộ Ngang rất ít dùng mặt sau, Dư Tiêu Nam mẫn cảm không trôi, dị vật xâm nhập quá trướng làm cậu sợ hãi vặn eo kháng nghị.
“Ngoan, không phải muốn anh bắn nhanh lên sao, lần này anh muốn bắn trong hậu huyệt em.”
Ngay từ đầu hắn đã tính toán nhuộm đầy toàn thân trên dưới cậu hương vị mình. Miệng nhỏ cùng âm huyệt đều đã ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, cúc hoa đương nhiên không thể ngoại lệ.
“Hừ ngô…… Anh xấu…… Xấu lắm…… Ô……”
Dư Tiêu Nam lại thẹn tức lại khó chịu, biết tính hắn không lại vặn eo chống cự.
Hắn khuếch trương hậu huyệt, liền tư thế kết hợp đặt cậu xuống sàn, mông dựa vào cạnh sô pha. Hai chân Dư Tiêu Nam mở lớn hạ thể hướng lên trời, hắn cúi đầu liền thấy rõ ràng dươиɠ ѵậŧ tím đen ra vào hoa huyệt cậu.
“Bắt đầu rồi.”
Nam nhân đoan chính ngồi thẳng, hông nương lực đàn hồi của sô pha thay đổi rất nhanh, vui sướиɠ tràn trề thao đỉnh nữ huyệt.
“A! A! A! A!”
Tiểu hoa sưng đỏ lập tức bị cắm lay động, tiểu âm đế run rẩy. Ân Mộ Ngang đỉnh sâu xưa nay chưa từng có. Qυყ đầυ cắm mở tử ©υиɠ, cậu đau đến thân thể run lên, sướиɠ đến da đầu tê dại. Dư Tiêu Nam lắc đầu cao giọng thét chói tai, duỗi tay nhỏ đẩy hắn.
Ân Mộ Ngang chế trụ hai tay cậu nắm chặt, nhanh chóng lên lên xuống xuống như khống chế ngựa mình yêu quý rong ruổi trong thân thể cậu. Hai mắt thật sâu mà nhìn khuôn mặt cậu khó nhịn, cả đời này chỉ có hắn mới có thể chiếm hữu cậu khi dễ cậu như vậy!
“A! A! A! A! A! Ách ân!!!”
Máu chảy ngược làm Dư Tiêu Nam trở nên cực kỳ mẫn cảm, không bao lâu cậu bắt đầu run rẩy, hai đùi vô thức ở không trung đá loạn. Lúc Ân Mộ Ngang híp mắt tàn nhẫn xỏ xuyên qua, cậu bỗng nhiên ngẩng cổ hầu kết run lăn, một đạo âm tinh mát lạnh từ trong cơ thể phun ra.
Hắn nhanh chóng rút ra dươиɠ ѵậŧ, tách ra cánh mông run rẩy cắm vào hậu huyệt, không cho một chút gián đoạn gầm nhẹ lại điên cuồng thao động.
Trong cao trào cực độ mẫn cảm, Dư Tiêu Nam chịu không nổi mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ chồng lên. Cổ họng như bị lấp đầy chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc ngắn ngủi, hai tay gắt gao túm thảm dưới sàn.
Nhìn cậu dưới thân mình mất hồn, hắn càng muốn làm cậu thừa nhận kɧoáı ©ảʍ như sắp chết hắn đen đến, ánh mắt không khỏi chuyển trầm. Chuyển động cự long đổi góc độ làm cực đại qυყ đầυ mỗi lần ra vào đều nghiền tuyến tiền liệt.
“Ách a! A! A! A! A! A a!!”
Dư Tiêu Nam cảm thấy mình sắp chết, bị bắt đĩnh eo nghẹn ngào kêu, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu như muốn căng bạo làm cậu khó hô hấp. Cảnh tượng đong đưa trước mắt dần dần chuyển thành bạch quang, cuối cùng trước khi lâm vào hôn mê kịch liệt co rút một trận, kê kê run rẩy bắn ra một cổ loãng tinh.
Trên đại điểu truyền đến một trận co chặt muốn mệnh, Ân Mộ Ngang ngẩng cổ rêи ɾỉ một tiếng, bóp chặt đùi cậu, cuồng bạo thao mấy chục cái bắn vào chỗ sâu trong tràng đạo.