Edit: MOE (Thiên Ngọc)
“A! A……! Mộ Ngang…… Ngô……! Không cần…… A ân……! Kia…… Ngô ân……!”
Dư Tiêu Nam nhỏ giọng run kêu, không bao lâu liền không còn sức cưỡi, mềm mại ghé vào trước ngực tùy ý hắn đỉnh mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ân Mộ Ngang một tay bảo vệ lưng cậu, một tay nhéo cằm cậu, “Tiểu Nam, về sau vô luận phát sinh cái gì đều không được lại bỏ mặc anh, biết không?”
Dư Tiêu Nam thấy rõ bất an cùng lo âu trong mắt hắn, loại ánh mắt như đã từng quen mạc danh làm cậu đau lòng. Dư Tiêu Nam nỗ lực nâng lên tay nhỏ xoa mặt hắn anh tuấn, dùng giọng rách nát hứa hẹn:
“Ngô……! Mộ…… A……! A ân……! Biết…… Biết…… Mộ Ngang…… A……!”
Ân Mộ Ngang tươi cười, hai tay ôm lưng cậu, gắt gao khóa ở trong ngực, hạ thân đong đưa càng kịch liệt, thân xe hơi hơi xóc nảy lên.
“A ân……! Mộ…… Mộ Ngang…… A……! A……! Nhẹ…… Nhẹ một chút…… Mộ Ngang…… Ngô ân……!”
Đầu cậu lệch qua vai hắn, có chút chịu không nổi hắn nảy sinh ác độc mãnh lực, run kêu mang lên nghẹn ngào. Cung khẩu đại khái đã bị phá mở, nóng rát mang theo tê mỏi, nùng liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu theo bản nhếch mông, chỉ là hai chân ngồi quỳ đã sớm mềm nhũn, thử vài lần đều không có sức.
Dư Tiêu Nam trốn tránh làm hoa huyệt co rút càng thêm kịch liệt. Ân Mộ Ngang tức khắc bị cậu kẹp đến eo tê dại, banh mặt tuấn tú cắn vành tai cậu dỗ nhẹ:
“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không lại làm em đau.”
“Ngô……! Ngô ân…… Ngô……!”
Dư Tiêu Nam ôm cổ hắn lắc đầu, không phải đau a, “Là…… Quá…… Quá thoải…… mái…… Ân ô……”
Ân Mộ Ngang thở hổn hển cười khẽ, “Còn có càng thoải mái.”
Nói xong một tay nâng mông cậu lên, toàn bộ rút ra đại điểu, thịt hoa mang ra còn không kịp lùi về côn ŧᏂịŧ lại toàn căn xâm nhập. Qυყ đầυ cố tình theo một phương thịt non nghiền ép thật mạnh, khe mũ thô tráng hung hăng cọ một điểm nhô lên.
“A ân!!”
Một đạo kɧoáı ©ảʍ bén nhọn nổ tung, Dư Tiêu Nam nháy mắt thẳng eo lưng, nhăn mặt nhỏ thét chói tai.
Ân Mộ Ngang bị cậu có quy luật co rút lại bọc đến sung sướиɠ một trận, không cho cậu cơ hội thở dốc, đại trừu đại cắm lặp lại nghiền ép.
“A! Mộ Ngang…… Không cần…… A……! A……! A ân……!”
Dư Tiêu Nam ngẩng cổ hít khí, ngón tay bấm vai hắn thật sâu, từng đợt kɧoáı ©ảʍ kịch liệt kéo đến làm trước mắt cậu dần trắng.
Không bao lâu Dư Tiêu Nam đã kêu không ra, nước bọt theo khóe miệng nửa mở chảy xuống. Ân Mộ Ngang ôm thân thể cậu bắt đầu co rút, căng chặt khuôn mặt liên tục thao mở từng vòng thịt kẹp chặt. Cuối cùng thẳng tiến mạnh một cái, Dư Tiêu Nam ách giọng kêu lên một tiếng, ngay sau đó eo bụng kịch liệt run rẩy một trận, phân bố ra một đại cổ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tưới trên nhục cụ hắn.
Mật đạo chặt chẽ tiêu hồn gắt gao kẹp hắn, thái dương Ân Mộ Ngang bạo khởi gân xanh, gầm nhẹ vùi mặt vào cổ cậu, dưới mùi thơm cơ thể cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng đong đưa hông. Hoa lộ đầy nước sốt nháy mắt bị cắm vẩy ra khắp nơi. Sau mấy chục cái Ân Mộ Ngang ôm Dư Tiêu Nam run rẩy, tinh hoa cực nóng phun vào tử ©υиɠ.
Dư Tiêu Nam mơ mơ màng màng bị hắn phun nóng nức nở một tiếng, run rẩy lại tiết ra một cổ nhỏ ái dịch.
Ân Mộ Ngang nghỉ một chút rời khỏi, ngẩng đầu theo cằm nhỏ liếʍ nước bọt cậu chảy ra. Cuối cùng phủ lên môi đỏ non mềm hút duẫn thật sâu.
“Ngô ân……”
Hương vị quen thuộc làm Dư Tiêu Nam ưm một tiếng. Cậu theo bản năng chuyển động đầu lưỡi cùng hắn triền hôn, lười biếng nửa mở mắt luyến tiếc rời đi khuôn mặt tuấn tú cực gần kia.
Hồi lâu Ân Mộ Ngang mới buông môi, du͙© vọиɠ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong lại bành trướng lên, tay to theo lưng cậu nhu nị ướt mồ hôi trượt đến kiều mông, nhéo mấy cái hô hấp lại nặng lên.
Hơi thở nóng rực phun trên mặt làm Dư Tiêu Nam từ kɧoáı ©ảʍ dư vị tỉnh táo lại, tay nhỏ chống ngực hắn kéo ra một chút khoảng cách, khẩn trương mang theo cầu xin:
“Mộ Ngang, em, em mệt mỏi…… Từ bỏ được không?”
Nhìn trong mắt cậu nổi hơi nước, Ân Mộ Ngang áp xuống du͙© vọиɠ quay cuồng trong cơ thể, kéo người vào lòng, “Vậy cho anh ôm một chút.”
Dư Tiêu Nam ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, nghe tim đập mạnh mẽ mà hữu lực. Cậu luôn cảm thấy đêm nay Ân Mộ Ngang không giống lúc trước, nhưng cụ thể lại không nói được nơi nào không giống……
Dư Tiêu Nam suy nghĩ một hồi cuối cùng thắng không nổi mệt mỏi, chậm rãi khép lại mí mắt. Trước khi lâm vào ngủ say vô thức lẩm bẩm:
“Mộ Ngang, hôm nay anh thật ngoan……”
Ân Mộ Ngang phủ thêm quần áo cho cậu, cúi đầu nhìn sâu mặt cậu yên lặng ngủ, tay ở sau lưng cậu nhẹ nhàng vỗ, tựa như thật lâu trước kia Dư Tiêu Nam dỗ hắn ngủ.
Edit: MOE (Thiên Ngọc)