Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Biệt thự Ân gia.
“Ô ân…… Tôi muốn kiện…… Ân a…… Kiện anh…… Cưỡиɠ ɠiαи…… A……”
Toàn thân Dư Tiêu Nam chỉ còn áo sơmi bị xé rách nát, hai chân trắng nõn treo khuỷu tay Ân Mộ Ngang rắn chắc. Hai chân mở rộng ra bị hắn để ở ván cửa đâm vào thật sâu, tiếng kháng nghị bị đâm phá thành mảnh nhỏ.
“Em có sức lực đi thì ra ngoài nói.”
Ân Mộ Ngang một thân tây trang màu đen như cũ, cong môi mỏng cười khẽ, eo đong đưa mãnh liệt, làm mông Dư Tiêu Nam đυ.ng phải cửa gỗ phát ra tiếng vang.
“A ân…… A…… Anh…… Hỗn đản…… Ô…… Không cần…… A…… A……”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đánh úp lại, Dư Tiêu Nam lắc đầu thét chói tai, đầu ngón chân mượt mà đều trắng bệch, không bao lâu tường thịt bị chà đạp co rút lại.
Ân Mộ Ngang bị kẹp da đầu tê dại, ôm người xoay đi tới phòng khách.
“A ân!”
Đột nhiên không có trọng lực làm cậu sợ hãi kêu một tiếng, hai tay hai chân lập tức như bạch tuộc gắt gao quấn hắn.
Ân Mộ Ngang bị dáng vẻ cậu khẩn trương chọc cười, tay nâng mông cậu cố ý hướng lên trên. Dư Tiêu Nam lập tức dúi đầu vào cổ hắn “ô ô”, cũng không biết là sợ hãi hay bị cắm mà kêu.
Đường tới phòng khách không dài, Ân Mộ Ngang lại đi thực chậm thực trầm, một đường hưởng thụ mật huyệt buông lỏng co chặt mang đến vô hạn sảng khoái. Dư Tiêu Nam vẫn luôn khẩn trương, thân thể mẫn cảm tăng vài lần. Mỗi lần theo Ân Mộ Ngang đi lại, dương cụ đều sẽ đỉnh đến chỗ sâu nhất, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và đau đớn cùng nhau tra tấn thần kinh cậu. Lúc sắp đến sô pha, Dư Tiêu Nam run rẩy một trận, tiết ra trước.
Ân Mộ Ngang đặt người lên sô pha, cậu còn hơi hơi run rẩy, thần trí không rõ ôm cổ hắn không buông tay. Nam nhân thở dốc, nhíu chặt mày, tách ra chân dài, kéo mông cậu tới cạnh sô pha, cong lưng lắc eo súc hông vừa sâu vừa mạnh mà thao.
“Hừ ân…… Ân…… A…… A……!”
Tiểu hoa kẹo chặt rất nhanh đã bị thao mềm xốp, hoa thịt mềm mại bọc gậy thịt tiếp nhận tàn sát bừa bãi. Cả người Dư Tiêu Nam dần dần không còn sức lực, hai tay buông ra, hai đùi cũng từ trên eo hắn trượt xuống, bị Ân Mộ Ngang khiêng lên vai.
“A ân……! A……! A……! Quá sâu……! A ân……!”
Dư Tiêu Nam cong mông cả người bị chiết thẳng tắp, kê kê thô tráng cường ngạnh cắm vào càng sâu, cậu vừa đau vừa sướиɠ. Dư Tiêu Nam bắt lấy cổ áo hắn, môi run rẩy hô hấp có chút không thông thuận kêu ngâm.
Ân Mộ Ngang mím chặt môi mỏng nhìn kỹ con mồi ở dưới thân bị hắn thao không ngừng yêu kiều rêи ɾỉ. Thân thể Dư Tiêu Nam trần trụi bị hắn gắt gao giam cầm, hoa huyệt giữa hai chân đã bị cắm lộ thịt ra ngoài bị bắt nuốt hạ thân dữ tợn thô to. Dâʍ ɖị©ɧ theo hắn đâm vào rút ra bắn ướt quần tây, thân thể tuyết trắng cũng bị dính, nhiễm vào sô pha.
Mãnh liệt đánh sâu vào thị giác vào làm du͙© vọиɠ Ân Mộ Ngang kêu gào lên, trong mắt hắn hồng quang di chuyển, thở gấp rời đi một chút, buông một chân cậu gắt gao ấn xuống. Còn hắn quỳ một chân ở sô pha, nghiêng thân đặt trọng tâm ở bụng. Hắn gầm nhẹ một tiếng đâm thật sâu vào tiểu huyệt, sau đó cuồng mãnh trừu cắm.
“Ách ân! A!”
Kinh mạch bạo trướng điên cuồng cọ xát hoa thịt kiều nộn, qυყ đầυ mãnh liệt va chạm cung khẩu. Nhục động từ trong ra ngoài nháy mắt ngưng tụ một cổ trướng không thể giải, Dư Tiêu Nam khó chịu đến mặt đều vặn vẹo, túm sô pha gian nan lắc đầu thét chói tai, sợ hãi sẽ bị đâm xuyên.
“A ân……! Nhẹ chút…… A……! Tôi sắp hỏng rồi…… Hư…… A ân……! Ô…… Ô……”
“Sao tôi nỡ làm hỏng em.”
Ân Mộ Ngang mềm nhẹ liếʍ nước mắt cậu tràn ra, lực độ hạ thân thẳng tiến lại tăng lớn vài phần, tiếng nước càng ngày càng vang.
“Ô ân……! Không cần………… Ân tổng…… A ân! Mộ…… Mộ Ngang…… Mộ Ngang…… Không cần…… Ô……”
Ân Mộ Ngang dán sát bên tai cậu vừa mυ'ŧ thùy tai mượt mà vừa nói, “Miệng nhỏ phía dưới nhưng không nói không cần, cắn tôi thật chặt, sắp, ân…… Cắn đứt tôi.”
“Không…… Không có…… Ngô ân!!”
Dư Tiêu Nam muốn lắc đầu phủ nhận lại đột nhiên bị hắn đâm một cái rất sâu trợn trắng mắt. Cậu run rẩy một trận, hoà hoãn kɧoáı ©ảʍ chưa từng có lại ôm lấy cổ hắn mê loạn kêu:
“Mộ Ngang…… Mộ Ngang……”
Nhìn bộ dáng cậu như mèo con, Ân Mộ Ngang híp mắt, lại đâm một cái, “Nơi này?”
“Ách a!!”
Dư Tiêu Nam thét chói tai, phân bố ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tưới trên cự vật hắn.
Ân Mộ Ngang biết tìm được điểm mẫn cảm rồi, lại đâm hai cái liền bất động.
“Ngô…… Ngô……”
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên dừng lại làm khoang bụng cậu nổi lên một cổ ngáy ngáy khó nhịn. Dư Tiêu Nam không ngừng chuyển động hầu kết, ngâm khẽ chất vấn hắn vì cái gì bất động, mau động a!
Ân Mộ Ngang nhướng mày nhìn cậu, “Em cầu tôi.”
“Ngô ân……”
Dư Tiêu Nam còn một tia lý trí, nức nở không mở miệng được, hơi nước trong mắt mê ly nhẹ nhàng chuyển động, thế nhưng bắt đầu lắc mông hướng nhục trụ nam nhân.
“Ân…… Ân…… Ân……”
Ân Mộ Ngang cười khẽ, ý xấu bóp chặt eo cậu, “Như vậy không thể được, em chỉ có thể cầu tôi.”
Dư Tiêu Nam sắp khóc, hắn bất động lại không cho cậu động. Thứ có thể cho cậu vô hạn kɧoáı ©ảʍ lẳng lặng cắm ở âʍ đa͙σ, điều này làm khoang bụng hư không càng thêm ngứa. Sau giằng co vài giây, cuối cùng Dư Tiêu Nam bị hắn bức dứt bỏ rụt rè khóc cầu.
“Ô ân…… Mộ Ngang…… Cho tôi…… Thao tôi…… Mau thao tôi a……”
Ân Mộ Ngang cũng nhẫn khó chịu, nghe cậu mở miệng liền bắt đầu ra sức cắm. Mỗi lần đều nghiền qua điểm mẫn cảm nhô lên.
“A……! Nơi đó…… A ân……! Thoải…… Thoải mái…… A……!”
Cả người như bị điện giật, mỗi một tế bào đều tê dại đắm chìm trong bể dục. Thần trí Dư Tiêu Nam không rõ ràng, theo bản năng lung tung kêu to.
Ân Mộ Ngang nhấp môi mỏng, mồ hôi nóng từng giọt rơi xuống, tây trang áo khoác trân quý có chút hỗn độn. Cổ áo sơmi bị mồ hôi làm ướt một mảnh, hầu kết lăn nhẹ, tóc ở thái dương vốn không chút cẩu thả rũ xuống, theo động tác hắn trên dưới lắc nhẹ. Dư Tiêu Nam từ dưới hướng lên trên nhìn khuôn mặt tuấn tú ẩn nhẫn căng chặt, trong mê loạn cảm thấy nam nhân này thật gợi cảm.
Chân lệch qua sô pha không tự giác quấn lên eo hắn, Dư Tiêu Nam run lưỡi từng tiếng mị kêu:
“Mộ Ngang…… Mộ Ngang……”
“Ân?”
Thanh tuyến trầm thấp thô ách biểu thị chủ nhân hiện tại rất sảng khoái.
“Hôn…… A ân…… hôn……”
Thấy cậu nâng đầu lên, Ân Mộ Ngang không chút do dự hôn lên, câu lấy đầu lưỡi hút thật sâu mυ'ŧ thật mạnh. Dư Tiêu Nam cũng học hắn quấn lưỡi hắn qua lại hút duẫn.
Ân Mộ Ngang bị cậu hiện tại chủ động kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, trướng đại một vòng, buông môi bế cậu lên xoay hướng, biến thành hắn ngồi trên sô pha, Dư Tiêu Nam ngồi trên người hắn, từ dưới hướng lên trên thao lộng.
“Ngô ân……! A……! A……! Mộ Ngang…… A……!”
Cảm giác no trướng thâm nhập làm Dư Tiêu Nam ngửa đầu hít không khí kêu, hai tay gắt gao ôm vai hắn, chỉ chốc lát sau huyệt nội bắt đầu từng vòng kẹp chặt, co rút.
Ân Mộ Ngang thở dốc càng thêm gấp gáp, nhìn cậu vì hắn mà nửa mở hai mắt mê ly. Bàn tay to phủ mông cậu theo trừu động từng chút ấn hướng vào mình, làm hạ thể hai người kết hợp thêm khăng khít.
“A……! A……! A ân!!”
Âm điệu Dư Tiêu Nam dần dần cất cao, cuối cùng theo Ân Mộ Ngang mãnh lực xỏ xuyên qua, eo bụng kịch liệt run rẩy, đại cổ ái dịch tưới xuống.
Ân Mộ Ngang nhắm mắt trầm ngâm một tiếng, đỡ eo mềm xuống nhanh chóng đâm vào rút ra một trận, cuối cùng chống cung khẩu cậu bị phá khai phun tinh hoa vào.